• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vấn đề là, ai sẽ thử?

"Chắc không đến mức nghiêm trọng lắm đâu nhỉ." Tư Duẫn bình tĩnh nói.

"Hơn nữa vỏn vẹn có hai tiếng thôi." Tạ Thiên Hòa bình thản nói.

"Vậy thì cậu thử đi." Hai người đồng thanh sau đó nhìn nhau.

"Cậu là anh, cậu thử đi." Tạ Thiên Hòa đưa ống thuốc cho hắn.

"Giờ thì cậu là anh rồi." Tư Duẫn lập tức sửa lời, đẩy ống thuốc lại, "Anh trai, anh tới thử đi."

Hai người im lặng giằng co, cuối cùng vì để phòng tránh xảy ra sự cố không vui nên đưa ra một quyết định rất táo bạo: Cùng nhau thử.

Nếu thật sự có hiệu quả, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện gì không thể mô tả do một người O, còn một người A.

Tạ Thiên Hòa uống một ngụm trước, sau đó đưa cho Tư Duẫn.

Tư Duẫn cầm ống thuốc với vẻ mặt rối rắm, Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hắn, "Cần tôi giúp cậu uống không?"

Tư Duẫn cắn răng uống một ngụm, kết quả là động tác ngửa đầu quá mạnh làm hắn bị sặc.

Tạ Thiên Hòa nhìn ống thuốc chỉ còn một nửa, im lặng một hồi lâu mới nói: "Cậu có phải là uống hơi nhiều rồi không?"

Tư Duẫn với vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không sao, dù sao chúng ta phát ra đều là phát ra pheromone Omega, hẳn không có vấn đề lớn."

Hai Alpha trưởng thành, chưa từng đánh dấu Omega, không hề sợ hãi trước thời kỳ động dục của Omega sắp đến, chỉ là pheromone tạm thời chuyển đổi thôi, đâu phải biến thành Omega đâu.

Mười phút sau, Tư Duẫn lộ vẻ nghi ngờ, "Ông chủ Q sẽ không bán hàng giả chứ?"

Tạ Thiên Hòa không biểu cảm đứng dậy, tùy tiện ném ống thuốc lên giường, "Mai đi trả hàng."

Thế nhưng khi Tạ Thiên Hòa đi được hai bước, đầu gối anh bỗng mềm nhũn quỳ gục xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Tư Duẫn muốn lại gần đỡ anh, nhưng nhịp tim đột ngột tăng tốc, hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Trong không khí, pheromone mùi sữa và chanh hòa quyện vào nhau tạo thành một mùi hương làm người hoa mắt chóng mặt.

Tạ Thiên Hòa nghiến răng bám vào giường miễn cưỡng đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Tư Duẫn dựa vào tường với vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.

"Cậu không sao chứ?" Tạ Thiên Hòa nhíu mày.

Tư Duẫn bày ra mặt tuyệt cmn vọng nói: "Tôi thấy pheromone mùi sữa của cậu rất thơm."

Tạ Thiên Hòa: "...Câm miệng."

"Thật sự rất thơm." Tư Duẫn nuốt nước bọt, "Nếu bây giờ tôi hôn cậu một cái thì sẽ thế nào nhỉ?"

"Cậu sẽ chết." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng khóe mắt dần dần ửng đỏ.

Tư Duẫn khó hiểu nói: "Theo lý thuyết pheromone của chúng ta đều đã biến thành pheromone Omega, không phải nên bài xích nhau sao?"

Tạ Thiên Hòa lạnh nhạt nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân cái gì."

Tư Duẫn âm thầm rút tay đang đặt ở eo anh ra, thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, tay tôi... nó có vẻ hơi có ý đồ đen tối."

"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?" Tạ Thiên Hòa cẩn thận lùi một bước.

"Rất nóng, cảm thấy pheromone của cậu rất thơm..." Tư Duẫn vô thức bước tới gần, "Muốn cắn vào gáy cậu."

Cả người đang bủn rủn vô lực Tạ Thiên Hòa:...

"Pheromone của tôi không thay đổi." Tư Duẫn cảm thấy hơi khó chịu, "Có lẽ vì tôi uống hơi nhiều?"

Tạ Thiên Hòa đẩy hắn ra, hơi tức giận nói: "Đứng xa tôi một chút."

Tư Duẫn nắm lấy tay mà Tạ Thiên Hòa vươn ra, ôm anh vào lòng.

Trong khoảnh khắc bị ôm lấy, toàn bộ sức lực của Tạ Thiên Hòa như bị rút cạn không thể cử động. Ngay sau đó, một phần da trên gáy bỗng bị cắn, cảm giác ấm áp khiến anh cứng người lại.

Tư Duẫn cảm thấy hương vị giống như kẹo sữa hắn ăn hồi nhỏ, định cắn một miếng thử xem có vị gì thì bất ngờ bị đá bay ra ngoài.

Tạ Thiên Hòa mặt tối sầm đưa tay lau lau phần cổ vừa bị liếm đến sắp tróc da, anh cười lạnh nói: "Tôi thấy cậu sống đủ lâu rồi."

Sau khi phục hồi lại, Tạ Thiên Hòa quyết định sẽ đánh chết Tư Duẫn.

"Đợi--" Tư Duẫn vừa mở miệng đã bị Tạ Thiên Hòa đá một cú vào ngực, suýt chút nữa tắt thở tại chỗ.

Tạ Thiên Hòa ngẩn ra, pheromone chanh trong không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng hấp dẫn, biến thành... rất thơm.

Rất thơm.

Cú bùng nổ vừa rồi khiến anh hơi kiệt sức, Tạ Thiên Hòa nhìn Tư Duẫn đang nằm dưới đất, anh khó khăn lắm mới gợi dậy được chút tình đồng đội còn sót lại, cúi xuống vỗ vỗ vào mặt hắn, "Này, tỉnh lại."

Tư Duẫn mở mắt ho vài cái, hắn nghiến răng nói: "Xương tôi sắp bị cậu đá gãy rồi."

Cảm giác pheromone tràn ngập khiến Tạ Thiên Hòa đứng khựng lại, lý trí muốn anh lùi lại mau chóng rời khỏi đây, nhưng bản năng lại thúc giục anh tiến thêm một bước.

Tư Duẫn thấy gương mặt tuấn tú kia một lúc ngày càng gần, cuối cùng hắn cũng có chút ý thức nguy hiểm, hai tay chống đất muốn đứng dậy nhưng giữa chừng lại mềm oặt, tiếp theo bị người ôm ngang lưng ném lên giường.

Tư Duẫn:!!!

Tạ Thiên Hòa chậm rãi cởi bỏ cái cổ áo bị cài tới kín cổng cao tường, anh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt vốn lạnh lẽo giờ tỏa ra ánh sáng dữ tợn.

Tình hình thực sự không ổn, Tư Duẫn cảm thấy có thể mình đã nốc quá trớn rồi, mặc dù ban đầu hắn còn ghìm được nhưng chuyện sau đó thật sự không thể kiểm soát nổi.

"Cậu nếu đã hồi phục rồi thì ra ngoài đi." Tư Duẫn cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn tiến lại gần anh, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản.

Tạ Thiên Hòa một chân quỳ trên giường, đưa tay nắm lấy phần gáy của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, anh ghé sát tai hỏi nhỏ: "Chơi vui không?"

Tư Duẫn bị cái chạm của anh làm cho cả da đầu tê dại, hắn theo bản năng thúc gối vào bụng Tạ Thiên Hòa, nhưng đã bị anh giữ lấy cổ chân, bàn tay mát lạnh kia nhẹ nhàng vuốt ve hắn, sắc mặt Tư Duẫn thay đổi, "Cậu sờ cái mẹ gì thế!"

Tạ Thiên Hòa mỉm cười nhẹ lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Bàn tay của tôi ấy à, nó có ý đồ đen tối riêng của nó."

Tư Duẫn một hơi nghẹn ở cổ họng, nhẫn nhịn chịu đựng nói: "Tôi sai rồi, cậu... mau buông tay đi."

Tạ Thiên Hòa nhướng mày rồi dứt khoát kéo chăn bên cạnh quấn quanh Tư Duẫn lại, kết quả một tiếng vỡ giòn vang lên trong phòng, cả hai đều kinh nhạc.

"Vừa rồi... cậu để ống thuốc đó ở đâu?" Tư Duẫn giọng hơi không ổn.

"Trên chăn." Tạ Thiên Hòa từ từ buông chăn trong tay ra.

Cả hai cùng quay đầu nhìn xuống dưới giường chỗ đống thuốc màu xanh, ống thủy tinh vỡ cùng với những hạt vàng từ bên trong từ từ chảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK