"Thương ở đâu?" Tạ Thiên Hòa gạt khẩu súng đang chĩa vào thái dương mình sang một bên, anh nghiêm túc nói, "Tôi nhìn xem."
Tư Duẫn bực bội: "Xem cái đệt."
Tạ Thiên Hòa giả vờ muốn cởi quần hắn: "Mông à?"
Tư Duẫn bị anh chọc tức đến bật cười, đẩy anh ra rồi ngồi xuống mép giường: "Vai."
Tạ Thiên Hòa ngừng đùa giỡn, anh tiến lại gần tháo cúc áo Tư Duẫn, giọng nghiêm túc hỏi: "Đã bôi thuốc chưa?"
Tư Duẫn đáp cộc lốc: "Chưa kịp."
Trong bóng tối dày đặc, Tạ Thiên Hòa lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ bật sáng để bên cạnh. Ánh sáng yếu ớt cũng đủ để anh nhìn rõ vết thương sâu hoắm ở vai phải của Tư Duẫn. Vết rách làm lộ cả phần thịt bên trong cực kỳ nổi bật trên làn da trắng của hắn, trông vô cùng đáng sợ.
"Nằm sấp xuống." Tạ Thiên Hòa lấy túi cứu thương ra.
Tư Duẫn thả lỏng vai nằm xuống giường, hoàn toàn yên tâm để anh xử lý vết thương.
"Khi nào bị thương?" Tạ Thiên Hòa nhíu mày hỏi, tay cẩn thận sát trùng vết rách. "Sao không nhờ người khác xử lý sớm?"
"Chiều nay." Tư Duẫn rên lên một tiếng đau đớn: "Nhân viên y tế bên đỏ do Tống Vũ và Thời Nhan Quy đứng đầu, tôi không yên tâm, định tự xử lý... nhưng với không tới. Tính sáng mai nhờ người làm giúp- Ái, nhẹ tay chút!"
"Ai làm?" Tạ Thiên Hòa cẩn thận băng bó cho hắn, "Vết cắt gọn thế này, không giống bị thương ngoài ý muốn.
"Một phó chỉ huy." Tư Duẫn đáp hờ hững: "Mai cậu ta sẽ bị loại."
Sau khi băng bó xong, Tạ Thiên Hòa kéo áo choàng lên vai Tư Duẫn, anh nắm lấy tay trái của hắn kéo dậy. Không ngờ, chưa kịp phản ứng thì khẩu súng lạnh lẽo lại áp vào người mình.
"Nói đi, cậu xâm nhập vào đây để làm gì, thành viên phe địch?" Tư Duẫn lạnh lùng hỏi, không chút lưu tình.
Tạ Thiên Hòa biểu thị sự phản đối trước kiểu "dùng xong ném đi" của hắn nhưng vẫn phối hợp trả lời: "Ám sát chỉ huy phe đỏ."
Chỉ huy phe đỏ: "..."
"Giờ cậu đã bị bắt." Tư Duẫn thản nhiên tuyên bố.
Tạ Thiên Hòa nhún vai: "Tôi có thể đầu hàng trước không?"
"Muộn rồi." Tư Duẫn tiếp tục vô tình đáp.
"Trước khi bị hành quyết, tôi có thể xin chỉ huy phe đỏ một nụ hôn từ biệt không?" Tạ Thiên Hòa mặt dày hỏi.
"Chậc." Tư Duẫn cười lạnh: "Mơ đi."
Tạ Thiên Hòa thở dài, khẽ lắc lắc băng đạn trên tay, "Ừm hừm?"
Tư Duẫn ra vẻ muốn động thủ, nhưng cổ tay đã nhanh chóng bị Tạ Thiên Hòa giữ lại: "Được rồi, cẩn thận vết thương của cậu."
Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí chợt trở nên im lặng đến kỳ lạ.
Ờ.. Lạ lùng thật, có gì đâu mà phải lúng túng.
Tư Duẫn thầm nghĩ, hắn ném khẩu súng không còn băng đạn trong tay, hắng giọng hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa." Tạ Thiên Hòa hạ băng đạn xuống, lấy từ chiếc túi mang theo bên người một chiếc hộp nhỏ.
Khóe môi Tư Duẫn giật giật: "Cậu còn chưa ăn sao?"
"Lúc nào cũng có người ở bên cạnh." Tạ Thiên Hòa mở chiếc hộp với vẻ mặt nghiêm túc, để lộ một chiếc bánh kem dâu tươi thơm ngọt.
"May là tôi mua loại bảo quản tốt." Tư Duẫn bật cười, đứng dậy: "Để tôi pha cà phê cho cậu."
"Thêm sữa nhé, cảm ơn." Tạ Thiên Hòa tự nhiên như người nhà.
Một lát sau, Tư Duẫn trở lại với một ly cà phê nóng hổi thoang thoảng hương sữa đặt vào tay Tạ Thiên Hòa. Anh ngồi khoanh chân trên giường, miếng bánh kem dâu trên tay gần như đã hết.
"Ngon vậy à?" Tư Duẫn nhìn thấy chút kem dính trên khóe môi anh, hắn đưa tay lau đi.
"Muốn thử không?" Tạ Thiên Hòa nheo mắt hỏi.
Tư Duẫn có chút ghét bỏ miếng bánh nhỏ xíu còn sót lại trên tay anh, "Không-"
Câu nói chưa dứt, Tạ Thiên Hòa đã kéo hắn lại, đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào vị dâu tươi, thoang thoảng hương sữa hòa quyện trong hơi ấm của ly cà phê bên cạnh.
Ngọt ngào đến mức có phần ngấy ngấy.
Hôn xong, Tạ Thiên Hòa bình thản buông tay, anh nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Thấy sao, ngon không?"
Tư Duẫn bất đắc dĩ bị ép ăn một miếng dâu tây, vị chua nhẹ của nó không thể át được sự ngọt ngào của kem. Hắn nhăn mặt: "Không đến nỗi-"
Lời chưa kịp nói hết, ánh mắt trêu chọc của Tạ Thiên Hòa đã khiến hắn khó chịu: "Ăn xong thì mau biến."
Tạ Thiên Hòa mím môi: "Chưa no."
Tư Duẫn: "..."
"Phe xanh nghèo vậy hả? Không cho đội viên ăn uống đàng hoàng à?" Tư Duẫn tò mò hỏi.
"Chỉ huy phe xanh là Fred."
"Fred là ai?"
"Là tên tóc đỏ lần trước chặn chúng ta không cho ôn bài." Tạ Thiên Hòa đáp với giọng oán giận: "Nó ghét tôi, còn cố tình làm khó dễ cắt xén khẩu phần ăn của tôi. Mỗi ngày chỉ cho tôi ăn một bữa, lại còn giao nhiệm vụ nguy hiểm như ám sát chỉ huy phe đỏ..."
Mặt Tư Duẫn đen lại, giọng trầm xuống: "Chán sống rồi phải không?"
Tạ Thiên Hòa suýt bật cười nhưng cố giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Không sao, chịu đựng chút là qua."
Tư Duẫn nhìn anh đầy nghi hoặc: "Cậu mà để bị bắt nạt như thế sao?"
Tạ Thiên Hòa làm vẻ ngây thơ, chuyển đề tài: "Tôi đói."
Tư Duẫn: "..."
Là một chỉ huy, hắn không thể để đội viên mình chịu đói. Cuối cùng, ngoài một bữa ăn khuya miễn phí ra thì Tư Duẫn còn như một ông bố tận tâm chuẩn bị cả một ba lô đầy thức ăn cho anh mang đi rồi tiễn anh ra khỏi doanh trại.
Từ xa nhìn lại, Tạ Thiên Hòa giống như một chú chuột túi khổng lồ đang vẫy tay chào hắn với cái ba lô cồng kềnh trên lưng.
Tư Duẫn: "..."
Có cảm giác... gì đó không đúng lắm.
...
Trong phòng chỉ huy, khi đêm khuya vắng lặng, Tư Duẫn không hay biết có người đang theo dõi toàn bộ màn "ăn uống" vừa rồi.
Tu An nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt bất lực.
Em trai ơi anh cầu xin em tỉnh táo lại đi!!
Em là chỉ huy!! Phe đỏ!!
Sao em lại đi ăn uống, hầu hạ, suýt nữa thì còn-
Y ôm trái tim yếu ớt của mình lại, lòng ngổn ngang cảm xúc, vừa thấy may vì chỉ có mình trực đêm vừa run lẩy bẩy xóa đoạn video lưu trữ vừa rồi.
Mặc dù không chắc liệu hành động của hai người đó có bị coi là gian lận hay không, nhưng hủy chứng cứ vẫn là tốt nhất.
"Đừng xóa chứ, tôi còn chưa xem đủ đâu." Một giọng nói lười biếng vang lên từ bóng tối.
Tu An sắc mặt biến đổi, nghiêm giọng: "Ai?"
Phó Trọng bước ra từ bóng đêm, hắn ta xoay xoay con dao trong tay cười nói: "An An, đừng hung dữ với tôi thế chứ."
Tu An nổi gân xanh: "Anh làm cách nào mà vào được đây?"
Phó Trọng nhanh như chớp, không để Tu An kịp phản ứng đã đoạt hết các thiết bị liên lạc và vũ khí của y rồi tùy ý ném chúng lên bàn.
Phó Trọng ghé sát người y, nở nụ cười xấu xa: "Em trai em cũng đã được hôn hít với người ta rồi, tôi cũng muốn."
Tu An vung nắm đấm, gầm lên: "Muốn mẹ anh ấy!"
"Dữ quá." Phó Trọng dễ dàng nắm lấy tay y, cười đùa: "Nhìn này, tay tôi vừa đủ bao hết nắm tay nhỏ xinh của em luôn."
Tu An: "..."
Lần đầu tiên trong đời, có người dám gọi nắm đấm của y là "nhỏ".
Tu An liếc nhìn ánh mắt nóng bỏng của Phó Trọng, bỗng nhiên thả lỏng lực tay, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn ta, khóe môi khẽ nhếch: "Muốn gì?"
Phó Trọng thoáng ngẩn người trước sự thay đổi bất ngờ của y, người đẹp lạnh lùng nở nụ cười thực sự là muốn mạng hắn mà, hắn nhịn không được nuốt nước miếng,: "Muốn... hun hun."
Tu An khẽ nhấc cằm gã lên, ngón tay dọc theo cằm trượt xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo hắn, y cười: "Được."
Phó Trọng si mê nhìn y, tay bắt đầu không an phận. "Cưng à, sao lần này em nhiệt tình thế?"
Tu An cười tủm tỉm nhìn hắn, chầm chậm nghiêng người như muốn hôn.
Phó Trọng đã chuẩn bị tâm lý để tận hưởng sự chủ động, nhưng ngay giây sau, thái dương hắn đã ăn một cú đấm mạnh. Chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã bị túm lấy cổ áo, ném mạnh vào tường với tiếng "rầm", rồi từ từ trượt xuống đất.
Tu An đang trong bộ đồng phục chỉnh tề đứng dưới ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình, vẻ mặt y lạnh hơn bao giờ hết. Y xoay xoay cổ tay, rút súng ra tiến lại gần, dùng chân đạp mạnh lên vai Phó Trọng.
Y cúi người nhìn hắn với ánh mắt lạnh buốt, nở nụ cười khinh miệt, họng súng chĩa vào cằm hắn: "Nắm tay nhỏ? Hửm?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thiên Hòa (vô tội): Tôi đáng thương, tôi yếu đuối, tôi đói.
Tư Duẫn (lo lắng): Đây, cho cậu cái này, cái này và cả cái này nữa... Ừm, hình như có gì đó không đúng lắm?
Tu An (cười nham hiểm): Nói thẳng nhé, ở đây tất cả Alpha cộng lại cũng không bằng một Omega công như tôi.
Phó Trọng bị đánh thành đầu heo: Hả???
Nhìn hàng loạt bình luận giục cập nhật mà tôi cảm thấy hơi sốc. Rõ ràng các bạn đều là những thiên thần nhỏ, từ lúc nào mà lại "bật sáng" kỹ năng ma quỷ giục viết thế này chứ? Ba chương? Ngày vạn chữ? Không hề có đâu, tôi nói cho mà biết. (Cãi cùn đầy khí thế) Tôi chỉ có thể vắt óc nghĩ thêm một chương để duy trì cuộc sống thôi. Nhớ cái thời mới quen, mọi người còn e dè và chân thành biết bao- Từ một tác giả nhỏ đáng thương và vô vọng.