• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nắm chặt tay khắn khít đi trên con phố chợ đen, mà đôi tay dài thanh mảnh của họ lại bởi vì ganh đua mà âm thầm nổi gân xanh.

Tư Duẫn nghiến răng mỉm cười, nghiêng đầu tạo dáng thân mật, hắn thì thầm nói: "Em trai, không cần thiết làm vậy đâu."

Đáp lại hắn là bàn tay mình gần như bị bóp nát.

Tư Duẫn không hề yếu hơn Tạ Thiên Hòa, mặc dù Tạ Thiên Hòa vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng lông mày anh đã khẽ nhíu.

Dù là một trò hơn thua tầm thường nhàm chán nhưng không ai chịu hạ mình trước.

"Tránh ra tránh ra!" Một tiếng hô lớn từ phía sau.

Hai người ăn ý vô cùng chạy về hướng ngược lại mà quên mất tay còn đang nắm chặt, một người kéo, một người loạng choạng, trước mắt thấy là ai cũng không chạy thoát nổi.

Tư Duẫn nhìn chiếc xe lơ lửng đang lao thẳng về phía hai người, hắn thay đổi phương hướng, mạnh mẽ lao vào Tạ Thiên Hòa, sức đẩy mạnh khiến hai người cùng ngã xuống đất.

Không biết trời xui đất khiến kiểu gì mà lưng Tạ Thiên Hòa va mạnh lên mặt đất, suýt nữa làm anh phun búng máu ra ngoài luôn.

Tư Duẫn có cái đệm miễn phí nên không bị thương bị đau chút nào, hắn đứng dậy một cách điệu nghệ, đưa tay về phía Tạ Thiên Hòa, còn mỉm cười nói: "Tình huống khẩn cấp, không cần cảm ơn."

Tạ Thiên Hòa chỉ muốn trực tiếp nhét hắn đặt trước gầm xe.

Chiếc xe lơ lửng chạy một đoạn xa mới dừng lại, cửa xe mở ra, một cậu thanh niên khoảng mười tám mười chín tuổi bước xuống, tóc nâu xoăn bồng bềnh, đôi mắt tròn, mũi cao, môi hơi chu, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng đến mức phát sáng, chỉ có thể nói là dễ thương.

Cậu hoảng hốt chạy đến trước mặt hai người, "Các cậu không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi, xe của tôi hỏng rồi, có bị thương ở đâu không? Có nặng lắm không? Thực sự xin lỗi."

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa cùng ngẩn người nhìn đối phương, trong lòng đồng thời thốt lên:

Thế giới này sao có thể có một Omega dễ thương vậy?

"Không sao." Tư Duẫn mỉm cười, nhẹ nhàng chớp mắt với người ta.

Tạ Thiên Hòa ngửi thấy mùi chanh nhẹ trong không khí, đúng là anh đã đánh giá thấp độ mặt dày của Tư Duẫn rồi.

Tư Duẫn trời sinh có vẻ ngoài điển trai dịu dàng, khuôn mặt cậu ta hơi đỏ lên, "Thật sự xin lỗi, tôi, tôi tên là Thời Nhan Quy, đây là số liên lạc của tôi, nếu cần gì thì hãy tìm tôi."

"Được." Tạ Thiên Hòa đưa tay nhận tấm danh thiếp, mặc dù vẫn không nở một nụ cười nào nhưng ánh mắt lại ôn hòa lạ thường.

Thời Diên Quy mới nhìn về phía anh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng bừng, lắp bắp nói: "Được, được."

Tư Duẫn rất không vui, rõ ràng là hắn đã để mắt đến Omega này trước vậy mà Tạ Thiên Hòa lại dám ra tay.

Tư Duẫn lập tức nắm chặt tay Tạ Thiên Hòa, hắn để cằm lên vai anh, cười tủm tỉm nhìn anh nói: "Cục, cưng, chúng ta không phải là còn có việc phải làm sao?"

Tạ Thiên Hòa đáp lại hắn một nụ cười vô cùng phóng đãng, "Bé, cưng, hóa ra cậu còn nhớ à?"

Hai ánh mắt va chạm như sắp phóng ra hỏa tới nơi, nếu không phải vì hoàn cảnh không phù hợp thì chắc họ đã tẩn nhau ngay tại chỗ rồi.

Trên thực tế là hai người liều mạng phá bỉnh nhau, nhưng trong mắt Thời Nhan Quy lại thấy cả hai là đang show ân ái. Cậu nhìn hai người với ánh mắt thất vọng, đôi mắt tròn ướt lệ trông rất đáng thương, bất kỳ Alpha nào cũng không thể chịu đựng nổi khi thấy một Omega đáng yêu như vậy.

Nhưng hai Alpha bên ngoài trông thì chín chắn lại đang âm thầm cố gắng khiến đối phương khó chịu, lại "vô tình vô cớ" dính chặt với nhau không rời.

Thời Nhan Quy trông có vẻ bị tổn thương không nhẹ, cậu ngạc nhiên hỏi: "Các cậu là?"

"Chúng tôi thực ra là anh em." Tư Duẫn bỗng nhiên phản ứng lại, hắn cười gượng nói: "Nên quan hệ hơi thân thiết một chút."

"Đúng vậy, là như vậy." Tạ Thiên Hòa phụ họa.

Nếu để cậu Omega mềm mại này hiểu nhầm rằng họ là một cặp tình nhân AA thì thật không hay lắm, vì ý đồ thực sự của họ cũng chỉ phục vụ cho mục đích lấy "hàng" từ ông chủ Q mà thôi.

"Thì ra là vậy, tình cảm của hai anh em thật tốt." Thời Nhan Quy nhìn có vẻ ngây thơ vô tội, giọng nói cũng mềm mại dễ nghe, "Tôi trước đây rất muốn có một người anh trai."

Tư Duẫn đáp lại cậu bằng một nụ cười dịu dàng.

Cả hai anh em tự cho mình đã tránh được hiểu lầm một cách thành công, thân thiện đồng thời nói lời tạm biệt với Thời Nhan Quy, dù sao thì đâu có ai không thích một Omega nhỏ nhắn đáng yêu đâu?

Hai người đi cùng nhau vai sát vai không vui vẻ gì, nhưng vẫn phải đi tìm cửa hàng của ông chủ Q theo địa chỉ.

"Thật không ngờ con mắt của chúng ta lại giống nhau." Tư Duẫn bỗng nhiên cảm thán một câu.

Rồi cả hai đồng thời nghĩ đến Tống Vũ.

"..."

Quả thực là không có gì vui vẻ cả.

Hai người miễn cưỡng nhìn nhau rồi ghét bỏ quay đi, nhưng tay vẫn phải nắm, làm bộ làm tịch vào cửa.

"Xin chào, hai vị cần gì?" Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên, nghe cứ quen quen kiểu gì.

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa nhìn về phía Thời Nhan Quy, họ nhìn nhau một cái ngay sau đó thu hồi ánh mắt.

"Cậu chính là ông chủ Q?" Giọng Tư Duẫn mang theo một chút vui mừng vừa đủ.

Thời Nhan Quy từ từ nở một nụ cười, toàn bộ khí chất của cậu ta cũng theo đó mà thay đổi, "Ồ? Ai nói cho các cậu biết vậy?"

"Lão Cẩu giới thiệu chúng tôi đến đây." Tạ Thiên Hòa bình tĩnh nói: "Ông ấy nói ở đây có thứ chúng tôi muốn."

Thời Nhan Quy cười khúc khích, ánh mắt nhìn hai người mang theo sự thích thú, "Các cậu muốn thứ gì?"

"Thứ có thể giúp chúng tôi chung sống hòa thuận hơn." Tư Duẫn dựa vào người Tạ Thiên Hòa, "Hai A ở cùng nhau thật không dễ dàng gì mà."

Thời Nhan Quy trong mắt vẫn giữ thái độ cảnh giác, "Các cậu không phải là anh em à?"

"Dù chúng tôi không quan tâm nhưng hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận được, thậm chí điều này còn khó hơn cả việc hai A ở bên nhau." Tạ Thiên Hòa đưa tay ôm vai Tư Duẫn, môi anh mím lại, trong mắt có chút khó xử, "Chỉ là, ai quy định anh em thì không thể ở bên nhau chứ?"

Diễn xuất tinh tế của Tạ Thiên Hòa thật sự đáng kinh ngạc, vừa giải thích cho thái độ kỳ lạ của họ với Thời Nhan Quy trên đường phố lại vừa thể hiện rõ ràng thiện chí của hai người.

Tư Duẫn suýt nữa đã tưởng họ thực sự là một cặp tình nhân không được xã hội công nhận về mọi mặt.

"Thứ này cũng không rẻ." Thời Nhan Quy dường như đã mắc lừa rồi, "Các cậu chắc chắn muốn mua chứ?"

Hai người "mắt đối mắt đong đầy tình yêu" kiên định gật đầu.

"Một ống giá một vạn tinh tệ." Thời Nhan Quy nói.

Toàn bộ tài sản chỉ còn hai nghìn tinh tệ của hai anh em:...

So với việc thừa nhận mình là một cặp AA trước một Omega xinh đẹp đáng yêu, thì việc không đủ tiền còn ngại hơn.

Tư Duẫn mặt đầy khó xử nói: "Hay thôi... bỏ qua đi."

"Không." Tạ Thiên Hòa cúi đầu, môi mím lại nói: "Chúng ta đã chờ đợi lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm thấy, không thể bỏ cuộc vậy được."

Khóe mắt Tư Duẫn hơi đỏ, nắm chặt tay anh.

"Ông chủ, có thể chia nhỏ thanh toán không?" Tạ Thiên Hòa với vẻ mặt nghiêm túc, chân thành cầu xin.

Hai gương mặt đẹp như nhau, dáng vẻ nghiêm túc đáng thương quả thật có sức sát thương rất lớn.

Đáng tiếc hai người lại là một đôi.

Thời Nhan Quy cảm thấy tinh thần của mình bị tổn thương nghiêm trọng.

"Được." Thời Nhan Quy khó khăn nói: "Hai người muốn chia thành mấy đợt?"

"Sáu đợt." Tạ Thiên Hòa ánh mắt bùng lên hy vọng, anh quay đầu nhìn Tư Duẫn đầy tình cảm. "Cục cưng."

Tư Duẫn lén lén mài mài răng, sau đó mặt mày phấn khích hôn lên má anh một cái, "A Hòa, thật sự là tốt quá rồi!"

Cả người Tạ Thiên Hòa cứng lại, anh nắm chặt tay hắn, siết đến nỗi Tư Duẫn suýt kêu éc lên.

Hai người quay đầu lại, âm thầm so tài, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nhìn về phía Thời Nhan Quy.

Thời Nhan Quy lấy ra một ống thuốc màu xanh nhạt, động tác rất cẩn thận, bên trong có một vệt vàng nhạt đang chậm rãi chảy, mang lại cảm giác đẹp một cách kỳ quái.

"Thứ này có thể tạm thời chuyển đổi pheromone của Alpha thành pheromone của Omega, đưa vào giai đoạn động dục sớm, một lần dùng không vượt quá 5ml, chỉ cần một trong hai người dùng là được." Thời Nhan Quy với vẻ mặt đau lòng đưa ống thuốc cho Tạ Thiên Hòa, "Uống ực vào là được, hiệu quả sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ khoảng hai tiếng."

Ngay khi ra khỏi chợ đen.

"Diễn xuất tuyệt vời thật nha em trai." Tư Duẫn mặt đầy chán ghét lau lau miệng.

"Cậu cũng không thua kém gì." Tạ Thiên Hòa mặt mày không cảm xúc chà chà mặt.

Trở về phòng nhỏ, hai người nhìn chằm chằm vào ống thuốc màu xanh nhạt với vẻ mặt nghiêm túc.

"Thí nghiệm của dị nhân Ẩn là thông qua chuyển đổi pheromone biến A thành O, nhưng thứ này chỉ có thể tạm thời là đem pheromone của A thành pheromone của O." Tư Duẫn nói: "Hai chuyện này khác nhau khá lớn, nhưng nói không có liên hệ thì cũng hơi miễn cưỡng."

"Có thể là một giai đoạn của thí nghiệm." Tạ Thiên Hòa cầm ống thuốc nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong màu vàng chậm rãi khuếch tán một chút, rồi lại từ từ tập hợp lại.

"Nếu thực sự liên quan đến dị nhân Ẩn thì có thể chúng ta đã bị theo dõi." Tư Duẫn nói.

"Đó là kết quả tốt nhất." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói: "Dù sao thì chúng ta cũng không còn tinh tệ để ăn."

"Thứ này thật sự có thể làm chuyển đổi pheromone của Alpha không?" Tư Duẫn nghi ngờ nhìn ống thuốc.

"Thử xem chẳng phải sẽ biết à." Tạ Thiên Hòa hơi nheo mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK