Đúng 5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên. Mắt của Tạ Thiên Hòa mở to, đôi mắt đen sâu thẳm, anh mất vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu. Anh quay sang nhìn về phía bạn cùng phòng, khóe miệng khẽ co giật.
Tư Duẫn ngủ trong tư thế bốn chân chổng lên trời, áo ngủ bị kéo lên đến cổ, để lộ nửa thân trên săn chắc. Chăn quấn quanh hai chân dài của hắn, một nửa còn rơi xuống đất. Dù tiếng chuông báo thức inh ỏi, hắn vẫn ngủ say sưa như không hề nghe thấy.
Chuông báo thức thông minh phát hiện có người chưa dậy, liền tăng âm lượng lên. Tiếng chuông nhức óc làm Tạ Thiên Hòa khẽ nhíu mày.
Tư Duẫn bật ngồi dậy, chiếc áo ngủ tụt xuống từ cổ, nhưng đôi mắt vẫn chưa mở hẳn, mái tóc hắn xù lên hệt ổ chim.
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn mà thấy đau mắt quá trời, anh nhức đầu bóp trán rời khỏi giường. Vừa quay đầu lại, anh đã thấy Tư Duẫn lại nằm xuống y nguyên như cũ.
Tạ Thiên Hòa: "..."
Tiếng chuông càng lúc càng ồn ào khiến anh nhức đầu không thôi. Anh bước đến giường của Tư Duẫn, lạnh lùng nói: "Dậy."
Tư Duẫn đột nhiên mở mắt mờ mịt nhìn anh như thể ngạc nhiên khi thấy một người lạ đột ngột xuất hiện cạnh giường mình.
"Với cả tắt chuông báo thức đi." Tạ Thiên Hòa nói xong quay lưng đi.
Tư Duẫn lập tức tắt chuông báo thức, đổi nó sang chế độ rung, cuối cùng vẫn là xóa hẳn chuông báo thức. Hôm qua bận rộn cả ngày nên quên mất việc này. Dù gì thì chiếc chuông quái ác này không ai chịu nổi. Ngay cả Thịnh Giang luôn tính khí tốt khi lần đầu nghe cũng suýt muốn đánh nhau với hắn vì tiếng chuông 3D toàn diện này.
Hắn cũng chẳng muốn mình ngủ say đến vậy.
Trần Khải phát hiện hôm nay đại ca của mình có vẻ không vui.
"Sao thế anh Tạ? Nhìn sắc mặt không tốt lắm." Trần Khải vừa bê khay đồ ăn vừa hỏi.
Tạ Thiên Hòa chọn món bông cải xanh luộc, giọng đều đều không cảm xúc: "Muốn đổi phòng."
Trần Khải đã quen biết Tạ Thiên Hòa 10 năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh tỏ ra chán nản như thế. "Có chuyện gì à? Tư Duẫn bắt nạt anh sao?"
Tạ Thiên Hòa hơi nhướng mày: "Bắt nạt?"
Trần Khải hạ giọng: "Hôm qua em nghe bạn cùng phòng nói Tư Duẫn là thái tử gia của Liên minh, bị cha đẩy đến đây để giáo huấn."
Tạ Thiên Hòa không hiểu.
"Tư Duẫn là Alpha xuất sắc nhất thế hệ nhà họ Tư. Anh có biết nhà họ Tư có ý nghĩa gì với Liên minh Nhân loại không? Em nói với anh này, mỗi năm năm, thủ tướng Liên minh Nhân loại sẽ thay đổi, nhưng trong mười ghế quan trọng sau thủ tướng, luôn có một người họ Tư. Các bộ phận quan trọng của Liên minh luôn có bóng dáng của nhà họ Tư. Ông nội của Tư Duẫn là người đứng đầu trong mười quan chức đó, bố cậu ta là Bộ trưởng Năng lượng, còn chú anh ta là Thứ trưởng Giáo dục... Nói cách khác, cậu ta là thiếu gia ngầm đó."
Trần Khải bừng bừng hứng thú, lén lút nói nhỏ: "Bạn cùng phòng của em đến từ hành tinh chính, nhà cậu ta cũng có quan hệ họ hàng với nhà họ Tư nên mới biết rõ vậy đấy. Lợi hại chưa?"
Tạ Thiên Hòa nhìn cậu không chút biểu cảm. Trần Khải ỉu xìu nói: "Em biết em biết, lời đồn không đáng tin."
Thật ra anh cũng thấy câu chuyện về bạn cùng phòng mình bị phóng đại. Làm sao một gia tộc hàng đầu như nhà họ Tư có thể gửi đứa con cưng của mình đến Học viện quân sự Duy Hòa để chịu khổ? Hơn nữa dù Tư Duẫn có thật sự là người của nhà họ Tư, thế giới đó cũng quá xa vời với họ.
Trong lòng Tạ Thiên Hòa không có chút dao động, nhớ lại cảnh tượng lẫn âm thanh sáng nay anh vẫn muốn chuyển phòng.
Lịch học ở học viện quân sự rất dày đặc, đặc biệt là đối với khoa chiến đấu thường phải ưu tiên chịu khổ. Sau khi hoàn thành buổi học trở về ký túc xá, Tạ Thiên Hòa đã không muốn cử động nữa.
Tư Duẫn ngồi khoanh chân trên giường hứng thú vẽ bản đồ địa hình vừa được giảng dạy hôm nay, hắn liếc thấy bạn cùng phòng trông như cá chết, tâm trạng của hắn bỗng nhiên tốt hơn.
Tạ Thiên Hòa đã mệt đến mức ngủ mê mệt.
Bỗng nhiên thiết bị cá nhân trong tay Tư Duẫn vang lên, hắn vội che lại rồi đi ra ban công, đóng cửa thật kĩ trước khi trả lời cuộc gọi.
Với công nghệ chiếu hình toàn ảnh đã phát triển đến mức hoàn hảo, một cô gái nhỏ nhắn hiện ra trước mặt hắn không khác gì người thật- chỉ là không thể chạm vào.
"Tiểu Duẫn, sao em giờ mới nghe máy?" Tư Diệc Đồng nhìn hắn đầy bất mãn.
"Nói nhỏ thôi, có người đang ngủ." Tư Duẫn dựa vào cửa ban công, nhìn cô gái nhảy nhót đang giả vờ xoa đầu hắn, hắn nở nụ cười bất lực: "Chị đừng làm loạn nữa."
"Còn biết gọi chị nữa à." Tư Diệc Đồng tò mò hỏi: "Ai vậy? Ở chung với em à?"
"Bạn cùng phòng." Tư Duẫn nói.
"Ồ, hình như em không hài lòng với bạn cùng phòng mới nhỉ? Chị sắp xếp cho cậu ấy đi chỗ khác nhé?" Tư Diệc Đồng chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn em trai mình với vẻ mặt đầy ngây thơ.
"Không cần phiền phức thế đâu." Tư Duẫn vô thức nhíu mày. "Chỉ là vài chuyện riêng thôi, tính cách thì cũng ổn."
"Được rồi." Tư Diệc Đồng nhún vai. "À phải, chị báo với em một tiếng. Chị đã rời khỏi hành tinh chính rồi, dự kiến một tháng rưỡi nữa sẽ tới hành tinh Tử Vân."
"Chị đến Tử Vân tinh công tác à?" Tư Duẫn hỏi.
"Coi như vậy đi. Gặp sau nhé." Tư Diệc Đồng cười rạng rỡ.
Một tiếng tít vang lên, cuộc gọi kết thúc.
Tư Duẫn và Tư Diệc Đồng đã ba bốn năm không gặp nhau. Lần này nghe chị nói sẽ đến thành tinh Tử Vân, hắn cũng thấy vui. Hắn quay đầu nhìn Tạ Thiên Hòa vẫn đang ngủ say, thầm hy vọng đến lúc đó quan hệ hai người sẽ không còn căng thẳng như bây giờ.
Tuy nhiên cho đến một tháng sau khi nhập học, hai người nói chuyện tổng cộng chưa đến mười câu. Quan hệ không đến mức căng thẳng nhưng cũng chẳng thể tốt hơn.
"Anh Tạ, hiệu trưởng tìm anh." Trần Khải đứng tựa vào khung cửa kêu anh.
Tạ Thiên Hòa đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy thì đáp nhẹ một tiếng. Mười phút sau, anh gặp Tư Duẫn cũng đang lúng túng đứng trước cửa phòng hiệu trưởng.
"Lần này gọi các cậu đến là vì có một nhiệm vụ rất nan giải muốn giao cho hai người." Hiệu trưởng trông như một ông lão hiền lành nhưng những chiến công và huân chương phía sau lưng ông thì không hề tầm thường. Học viên trong trường đều rất kính trọng vị hiệu trưởng này.
"Vốn dĩ nhiệm vụ quân sự khó khăn như thế này không nên giao cho hai tân sinh vừa vào trường nhưng bên phía quân đội thật sự không tìm được người nào phù hợp hơn các cậu." Giọng của vị hiệu trưởng chậm rãi nhưng vô cùng điềm tĩnh. "Tôi đã xem qua hồ sơ và thành tích của các em, cả hai đều là những nhân tài xuất sắc vượt trội."
Lúc này, trợ lý trí tuệ nhân tạo của hiệu trưởng bắt đầu đọc to lý lịch của hai người:
"Tạ Thiên Hòa, giới tính Alpha, cao 189cm, nặng 70kg, 21 tuổi, sinh viên năm nhất của khoa Chiến đấu, khóa 521, Trường Quân sự Duy Hòa, xếp hạng nhập học thứ 2, đánh giá tổng hợp A+."
"Tư Duẫn, giới tính Alpha, cao 189cm, nặng 69kg, 21 tuổi, sinh viên năm nhất của khoa Chỉ huy, khóa 521, Trường Quân sự Duy Hòa, xếp hạng nhập học thứ 2, đánh giá tổng hợp A+."
"Các cậu đều là tân sinh của Học viện quân sự Duy Hòa, mới học được một tháng nên thông tin cá nhân chưa được cập nhật đầy đủ. Tính đến hôm nay, cả khóa 521 có ba sinh viên chưa được ghi danh đầy đủ vì số thứ tự của các cậu đứng cuối. Ngoài các cậu thì còn có một sinh viên Omega nữa, nhưng nhiệm vụ này không thích hợp cho Omega, mà cũng thật tình cờ, hai cậu đều rất xuất sắc."
Nói ngắn gọn, kẻ thù của Liên minh Nhân loại - Dị nhân Ẩn - đang âm thầm thực hiện các âm mưu. Do tinh thần và sức chiến đấu vượt trội của người Alpha trong nhân loại gây ra mối đe dọa lớn cho chúng nên bọn chúng đã tìm cách chế tạo thuốc chuyển đổi pheromone nhằm biến Alpha thành Omega, qua đó làm suy yếu sức mạnh quân sự của Liên minh Nhân loại.
Để đảm bảo an toàn, Dị nhân Ẩn chọn bắt giữ những Alpha bình thường để thí nghiệm thay vì các Alpha thuộc quân đội. Để tận dụng gián điệp của Dị nhân Ẩn cài vào Liên minh Nhân loại, quân đội quyết định tiến sâu vào hang ổ của địch, phá hủy hoàn toàn phòng thí nghiệm của chúng.
Tuy nhiên có nhiều ý kiến trái chiều về việc lựa chọn nhân sự thực hiện nhiệm vụ. Sau quá trình đàm phán từ nhiều phía, cuối cùng quân đội quyết định cử hai học viên quân sự cải trang thành dân thường để xâm nhập vào căn cứ của địch, làm nội gián truyền tin ra ngoài, khi cần thiết sẽ phối hợp từ trong đánh ra để phá hủy phòng thí nghiệm.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa là những tân sinh vừa vào trường, chưa trải qua huấn luyện quân sự hệ thống, thông tin cá nhân cũng chưa được ghi vào cơ sở dữ liệu quân đội nên thân phận của họ vẫn được coi là dân thường. Đồng thời, cả hai có tố chất vượt trội có thể nói là những ứng cử viên lý tưởng nhất cho nhiệm vụ này.
"Nhiệm vụ lần này là tuyệt mật, việc chế tạo thuốc chuyển đổi pheromone ảnh hưởng nghiêm trọng, phải tiêu diệt hoàn toàn!"
"Rõ!"
"Rõ!"