Mục lục
Tù Phi Tà Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng thực sự không biết nữ nhân này đã làm chuyện gì với Hiên Viên Khanh Trần nhưng dù có làm cái gì thì Hiên Viên Khanh Trần vẫn còn sống sờ sờ đó, lại còn làm vương gia của Bắc An, hắn có quyền thao túng sống chết của người khác; hắn có được tất cả những thứ hắn muốn cho nên hắn mới ép Hoa Mị Nô tới chết đi sống lại, nhìn bộ dạng thống khổ của nàng để hoàn trả lại những sai lầm trước kia sao? - Nếu ngươi thật sự không phải Hoa Mị Nô thì ngươi đừng ở bên cạnh hắn nữa, đừng mang lại thương tổn cho hắn nữa! Khiến hắn thương tổn? Đúng là nực cười, hiện tại ai thương tổn ai chẳng lẽ y là người mù hay là y cũng bị mất trí nhớ nên đã quên mất chính y bắt tay với tên khốn Hiên Viên Khanh Trần kia khiến cho nàng biến thành cái bộ dáng thê thảm này! - Đủ rồi, ngươi có tư cách gì nới ta mang tổn thương tới cho hắn! – Cảnh Dạ Lan cơ hồ là rít gầm lên. – Những việc hắn làm với ta không phải là thương tổn sao? Hắn giết Tiểu Khả, khiến ta không còn đứa nhỏ, vì Thu Thủy mà biến ta thành vật thí nghiệm thuốc, lúc độc phát ta đau tới chết đi sống lại.. những tội lỗi đó chẳng lẽ không phải là thương tổn ta sao?! Vô Ngân nghe xong không hề thay đổi nét mặt: - Vương phi, tâm người biến lạnh lẽo cứng rắn cũng chỉ vì bị thương tổn quá sâu, không thể không buộc chính mình thay đổi; chỉ có như vậy thì khi nghĩ về vết thương lòng sẽ không còn bị thương tổn nữa. Hoa Mị Nô đã bị thương tổn là vì nàng đã làm hại Khanh Trần mất đi tất cả những gì trong cuộc đời hắn, Khanh Trần đã bị tổn thương quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với những gì mà ngươi nói lúc này! - Thương tổn không có phân lớn nhỏ, tâm đã bị thương thì vĩnh viễn không thể cứu chữa được! – nàng phản bác lời Vô Ngân. Đúng là những lời ngớ ngẩn, con người đều ngang hành nhau, vì sao hắn gặp bất hạnh đều đổ hết lên người Hoa Mị Nô chứ! Hoa Mị Nô, ngươi đúng là một tên ngốc, vì nam nhân này mà tự sát, đã chết rồi lại còn quay lại quấy phá chút ý thức còn lưu lại trong thân thể này. Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn được hoàn trả lại bằng một cái giá thích hợp cho những gì mà ngươi gặp phải sao? Ngươi không nợ hắn, không nợ gì hết… Trong con ngươi linh động lóe lên ánh sáng kiên định. - Ta chỉ có thể nói, bây giờ Khanh Trần đang vì ngươi mà thay đổi. – thật lâu sao Vô Ngân nhẹ giọng nói. Từ lúc nàng phát độc trước khi xuất chinh đó Khanh Trần thực sự đã bị chấn kinh, hắn thật không ngờ Hoa Mị Nô sẽ đau đớn tới mức như chết đi vậy. Trong lòng của hắn thực sự chưa bao giờ muốn mất đi nàng. Khanh Trần, chuyện đã tới mức này, ngươi còn có thể làm cái gì để giữ lại nữ nhân này chứ? Người này không phải Hoa Mị Nô! Đáy mắt Vô Ngân hiện lên đau đớn. - Cho dù là trước kia có chuyện gì xảy ra, tiền căn hậu quả thế nào thì giữa ta và hắn ngoại trừ cừu hận thì không có bất cứ một thứ gì thay đổi hết, cũng như không có cách nào làm thay đổi mọi chuyện được. – tháng ngày qua hiện lên rõ nét trong đầu nàng. ở Bắc An, nàng bị hắn bạo ngược, bị hỏa liên cắn đau đớn khôn cùng, một khắc kia mất đi đứa nhỏ, đống xương trắng của Tiểu Khả bị bầy sói cắn xé nát, vẻ mặt của hắn vào lúc buộc nàng uống thuốc thí nghiệm cho Thu Thủy… Nàng từ từ nhắm mắt lại,không phải là hắn không có lúc dịu dàng. Lúc trong Tuyết cốc hắn thay nàng đỡ tên, cùng nàng ngã xuống sườn núi, lúc nàng bị độc phát thì hắn luôn ngồi bên cạnh chăm sóc… Hiên Viên Khanh Trần những lúc đó quả thực biến thành một con người hoàn toàn khác. - Ta thả ngươi đi! – Vô Ngân đột nhiên nói. - Thả ta đi? – Cảnh Dạ Lan kinh ngạc. Trước giờ nam nhân này chưa khi nào vi phạm mệnh lệnh của Hiên Viên Khanh Trần, đột nhiên y đưa ra đề nghị tốt bụng thế này quả thực… – Tốt như vậy hả?! Ngươi không sợ hắn? – nàng mỉm cười, ngón tay quấn tròn lọn tóc, ghé mắt hỏi lại. - Ta có điều kiện! - Điều kiện? – nàng biết là y không có hảo tâm như vậy. - Đúng thế, điều kiện! – trên mặt y lại hiện lên nụ cười mị hoặc. – Vương phi hẳn còn nhớ rõ từng đáp ứng ta là sẽ có một ngày sẽ vì Vô Ngân mà làm hai chuyện. ­– mâu quang chớp động, khóe miệng Vô Ngân cong cong lên. – Sống chết cũng không thay đổi! Cảnh Dạ Lan nhíu mày, đúng là nàng từng có hứa hẹn với Vô Ngân: - Ta đã nói thì sẽ không quên, ngươi nói ra điều kiện của ngươi đi. - Trận chiến này không thể tránh được, nhất định Hiên Viên Khanh Trần phải thắng! Cảnh Dạ Lan cười đùa cợt: - Ngươi nói cứ như hắn đã bị ấn định là sẽ thua vậy. – nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ tới Tô Vân Phong, không biết là hắn bị thương thế nào. - Ai cũng có thể thua nhưng duy nhất mình Khanh Trần sẽ không! – Vô Ngân liếc mắt nhìn thoáng qua Cảnh Dạ Lan. – Chỉ là ngươi sẽ là một nguyên nhân khiến hắn bất an. Năng lực của Khanh Trần so với ai khác đều cao hơn là chuyện rõ ràng, trận chiến này nhất định sẽ rất vất vả, cũng không phải không nắm chắc được phần thắng. Y chính là muốn Hiên Viên Khanh Trần toàn thắng! Nếu thua trận thì thứ mà bọn họ bấy lâu này mơ ước sẽ không có cơ hội thực hiện được. - Ta? Có quan hệ gì với ta chứ? - Hắn sẽ vì sự xuất hiện của ngươi mà mất đi sức phán đoán của ngày xưa. - Ta không có năng lực to lớn như vậy, ngươi quá xem trọng ta rồi! – Cảnh Dạ Lan nhíu mày, sống chết của hắn không quan hệ với nàng, từ khi nào thì nàng có thể ảnh hưởng tới hắn chứ. - Kỳ thực ngươi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, mọi thứ bắt đầu từ khi ngươi hai chết mẫu phi của hắn! – lời nói của Vô Ngân thực lạnh nhạt lập tức đánh trúng tim Cảnh Dạ Lan. Hại chết mẫu phi của hắn? ÁNh mắt nàng chớp động, làm sao có thể chứ? Hoa Mị Nô có tài, có năng lực gì mà có thể hại chết mẫu phi của Hiên Viên Khanh Trần? Nhưng mà ngay từ đầu Hiên Viên Khanh Trần đã có hận ý với nàng, điều này vẫn khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái. Thực ra là nỗi hận thù gì khiến cho hắn biến thành một tên quỷ tu la địa ngục như thế này. - Ngươi gạt người! – nàng kích động, ngực đột nhiên đau nhói. - Hắn chưa từng nói với ngươi! – Vô Ngân nhìn thấy vẻ mặt giật mình của nàng thì ánh mắt biến âm trầm. – Hắn là một người như vậy, có chuyện gì cũng không muốn giải thích. Ta nghĩ ngươi còn chưa biết, Hoa Mị Nô và hắn từng có mối quan hệ qua lại rất tốt đẹp. Cánh tay theo bản năng nắm chặt lại, mặt Cảnh Dạ Lan hơi hơi động: - Những chuyện khác ngươi không cần nhiều lời, ta không muốn nghe. Nói điều kiện của ngươi đi! - Khiến cho Lan Lăng thua trận chiến này, chỉ cần vương phi làm được việc này thì Vô Ngân nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo ra giải dược trị được độc dược trong người ngươi. Bằng không, dù Vô Ngân có thả ngươi đi thì ngươi vẫn sẽ vì vậy mà đau đớn cả đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK