Lan Lăng
Một con khoái mã dẫn đầu, một đoàn người lần lượt đi tới, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến dồn dập. Cánh cửa sắt màu đỏ từ từ mở ra, người dẫn đầu phóng nhanh vào; khi tiếng vó ngựa đi xa thì cánh cửa lại chậm rãi đóng lại phát ra một tiếng “ken két” lanh lãnh.
- Vân vương gia!
Sớm đã có người ngồi ở lan can sốt sắng chờ hắn, vừa mới nhìn thấy thân ảnh Tô Vân Phong thì người này đã nhíu mày.
- Ngài thực sự trở lại một mình!?
- Đúng vậy. Nhận được lệnh của hoàng thượng, Tô Vân Phong thân là thần tử nhất định phải tuân theo. – hắn lập tức nhảy xuống ngựa.
- Aiii, đây… đây sao có thể la ý tứ của hoàng thượng được. – người tới không khỏi lắc đầu, cả giận nói.
- Đưa ta đi gặp hoàng thượng, khi trở về sẽ nói chuyện với ngươi. – hắn cười nhẹ, sửa sang lại quần áo bị hỗn độn rồi đi nhanh tới tẩm cung hoàng thượng.
Dọc đường đi sắc mặt Tô Vân Phong vẫn lạnh nhạt như thường. Lúc ở biên giới, hoàng thượng liên tiếp hạ ba thánh chỉ muốn hắn lập tức trở về, thế nên hắn đã chạy suốt đêm không dám dừng lại. Khi tới trước điện Tuyên Võ, hắn cất cao giọng:
- Hoàng thượng, Tô Vân Phong cầu kiến!
Không lâu sau một nội thị quan có vẻ nịnh nọt chạy ra, khom người đón hắn:
- Vân vương gia, ngài đã trở lại. Hoàng thượng vẫn luôn hỏi không biết chừng nào ngài mới về. – nói xong, tên thị qua đưa Tô Vân Phong vào nội điện.
Đi qua một khoảng sân yên tĩnh, Tô Vân Phong đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lan Lăng vương. Thần sắc hắn lập tức thay đổi rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường.
- Tô Vân Phong bái kiến hoàng thượng. – hắn đứng cách đó không xa, mỉm cười nói.
- Vân Phong đã trở lại. Đến đây, ngươi mau tới ngồi bên cạnh trẫm! – vẻ mặt Lan Lăng vương vô cùng tươi tắn, niềm nở tiếp đón hắn.
Tô Vân Phong không thể chối từ nên gật đầu rồi đi về phía trước.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng vương chỉ, giật mình, hắn lập tức chuyển rời tầm mắt đi chỗ khác.
Thật là… Mày hắn hơi nhăn lại.
Cách đó một khoảng, có vài nữ tử trẻ đẹp toàn thân chỉ mặc một tầng sa mỏng đang chơi đùa trong chiếc bể bạch ngọc. Quần áo ướt nước bám dính vào người làm lộ ra những đường cong nóng bỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể.
- Làm sao vậy Vân Phong? Ngươi cũng đã là một nam nhân trưởng thành, trong nhà cũng đã sớm có cơ thiếp vậy mà còn làm bộ dáng này?! – Lan Lăng vương thấy thái độ của hắn thì liên cất giọng giễu cợt.
- Người cũng biết tính thần thế nào. Đối với những điều này thần chỉ có thưởng thức mà thôi!
- Nói lại, dung nhan của Bắc An vương phi kia quả thực là khuynh quốc khuynh thành; mà ngươi lại có được một nữ nhân mỹ mạo vậy bên người. Tới khi gần như sắp chiếm được thì lại bị Bắc An vương chiếm trước, chắc ngươi cũng không cảm thấy thoải mái. – Tô Vân Phong chỉ thản nhiên cười , cũng không có nhiều lời giải thích. Lan Lăng vương vươn tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh.
- Hoàng thượng, kỳ thực…
- Trẫm biết ngươi đã vất vả trở về, chắc sức lực cũng đã vơi kiệt, thế nên ta mới hạ ba thánh chỉ gọi người quay về Lan Lăng; hiện tại ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Đúng rồi, Nhã nhi đã chọn riêng cho ngươi vài nữ tử xinh đẹp để hầu hạ, ngươi xem có thích hay không? – nói xong, lão hoàng thượng phân phó nội thị quan vài câu.
Nhanh chóng các nàng nhất nhất đứng bên người Tô Vân Phong.
- Ý tốt của hoàng thượng, thần xin tạ quá. Nhưng trong nhà đã có cơ thiếp, nếu lại mang về chỉ e thần sẽ không có được ngày bình yên. – hắn khéo léo từ chối.
- Nói cũng đúng. – Lan Lăng vương gật đầu cho là hợp lý.
- Vậy mong Vân vương gia ở lại trong cung mấy ngày không phải là tốt hơn sao. Cơ thiếp trong nhà dù có ầm ĩ thì cũng không có lá gan chạy tới hoàng cung làm loạn đâu.
Hoa Thanh Nhã uốn éo đi tới trước mặt Tô Vân Phong, mị mị cười rồi dựa hẳn vào người Lan Lăng vương, lên tiếng đề nghị.
- Đúng vậy, trước tiên Vân Phong cứ nhìn xem có thích hay không. Tốt xấu gì cũng là Nhã nhi nhọn cho ngươi, cũng nên coi trọng mà liếc nhìn một cái. – Lan Lăng vương một bên sủng nịnh ôm lấy Hoa Thanh Nhã, một bên thúc giục Tô Vân Phong.
Tô Vân Phong xoay người đảo mắt qua các nữ tử đứng trước mặt mình. Các nàng có một điểm đặc biệt đó là đều có bộ dáng na ná A Cảnh. Có khi là ngũ quan, có khi là vẻ mặt, có khi là nụ cười, có khi là tư thái giơ tay nhấc chân. Hắn đã hiểu được dụng ý nên chỉ mỉm cười.
- Đa tạ Nhã quý phi!
- Xem ra Vương gia rất thích các nàng. – Hoa Thanh Nhã nũng nịu quay sang nói với Lan Lăng vương. – Thế nào, thiếp đã nói là Vương gia nhất định sẽ thích. Nếu vậy thì hoàng thượng không cần lo lắng chuyện không có vương gia lưu lại trong cung bồi người bớt cô đơn, tịch mịch rồi chứ!
- Vẫn là Nhã nhi nghĩ chu toàn! – Lan Lăng vương cười ha hả. – Vân Phong, ngươi cứ ở trong cung chơi vài ngày. Những chuyện kia ngươi không cần quản nữa, trẫm sẽ phái người tới biên giới.
- Vân Phong đa tạ hoàng thượng. – hắn đương nhiên hiểu được việc này không khác gì một tấm lưới giam lỏng mình.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Thanh Nhã đảo quanh người Tô Vân Phong, nàng ta cười nhạt, hàn ý lành lạnh dần nở rộ bên môi.
…
- Ngươi phải nghĩ cách làm cho Tô Vân Phong không thể tiếp tục lãnh binh. – Hiên Viên Triệt lạnh mặt ra lệnh.
- Ta?!
- Dĩ nhiên là ngươi.
- Không có Mị Nô bên cạnh thì còn có ai có thể khống chế, khuyên giải được hắn.
- Cái này còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Cố mà làm cho tốt. Tô Vân Phong sẽ là con cờ trẫm cần sử dụng, còn Hiên Viên Khanh Trần nơi đó ngươi cũng nên đề phòng sau này hắn tìm ngươi báo thù. Ngươi cũng biết tên nghiệt chủng kia là người có thù tất báo! – Hiên Viên Triệt lạnh giọng nhắc nhở Hoa Thanh Nhã.
- Ngươi giở trò lấy hắn ra uy hiếp ta? Nên nhớ ngươi phải làm thế nào để giết hắn mới đúng. Ngươi cũng không dùng trăm phương nghìn kế mà ở lại trong này, làm sao có thể ủy khuất thân phận chính mình chứ!
Sóng mắt lưu chuyển, nàng nhớ tới ánh mắt Tô Vân Phong lúc nhìn Hoa Mị Nô, dần dần khóe miệng cong lên nụ cười.
Có lẽ Hiên Viên Triệt nói không sai, Tô Vân Phong chắc chắn sẽ là một quân cờ tốt nhất trong tay bọn họ – đó là quân cờ có thể hoàn toàn giải quyết Hiên Viên Khanh Trần!