- Người vẫn không nên đi ra, nơi này gió núi rất lớn. Đi thêm nửa ngày là có thể tới thôn trấn trên. - người đánh xe hạ thấp giọng, cung kính đáp.
- Thì ra còn nửa ngày nữa. Ta không thể ngủ được. - Sau bức mành lộ ra khuôn mặt trắng nõn bệnh trạng, chỉ có đôi con ngươi linh động kia vẫn toát ra ý cười, quyến rũ mà uy nghiêm. Tuy gió núi lạnh song nàng vẫn nhịn không được ngó nhìn cảnh sắc đường núi, vẻ mặt vô cùng thích thú. - Đã cuối đông rồi, sao vẫn không có chút ấm áp của mùa xuân! - than nhẹ một tiếng, nàng không nén nổi tiếc hận.
- Xem ra ngươi rất nhàn hạ, thoải mái. - ngồi chung bên trong xe truyền ra tiếng nam tử nặng nề.
- Đương nhiên, nếu cẩn thận quan sát thì ngươi sẽ phát hiện cảnh sắc mỗi ngày đều thay đổi. - nói rồi nàng nhấc cao mành lên, vài tia nắng ban mai phóng tới khiến nàng phải nheo mắt lại, khuôn mặt cũng rạng rỡ thêm chút. Khi ngoái đầu nhìn lại, nàng cười nhạt, so với nụ cười trước có vẻ đượm lo lắng.
- Hừ! - nam tử hừ lạnh. - Tâm tình ngươi rất tốt đó Chứ. Đáng tiếc ta không có thấy được những gì ngươi nói. - gã lạnh lùng nhìn người ngồi cách mình không xa. Ngày nào nàng cũng lưu luyến nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa xe; nhiều lúc ánh mắt nàng căn bản không có nhìn cái gì, chốc chốc lại ánh lên một tia bi sầu không dễ thấu hiểu.
Người trong lòng vốn đang say ngủ bỗng mở bửng mắt. Theo bản năng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, gọi:
- Ca Ca! - giọng nói rất nhỏ khiến cho lòng gã khẽ động. Càng về Sau, nàng càng không phân biệt được ai với ai...
- Thu Thủy muội đang gọi ta sao? - Lâm Tông Càng ướm hỏi.
Đôi mắt nàng vẫn mê mang, mơ mịt như trước, cứ thế lăng lăng nhìn gã rồi từ từ khép lại, đầu lắc lắc:
- Ngươi không phái... ngươi không phải... - thân mình gầy yếu cuộn tròn lại, tiếp tục tựa vào lòng Lâm Tông Càng và im lặng.
Bao nhiêu hy vọng cứ dấy lên rồi lại lần lượt tan biến. Nụ cười bên môi gã gợn lên nói không hết thống khổ.
- Chờ đợi đi, bệnh tình của nàng không phải ngày một ngày hai có thể tốt được. Ngươi cũng không cần sốt ruột!
- Không cần vương phi lo lắng, ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi. Chuyện của ta và Thu Thủy không cần ngươi nói tới! - gã không khách khí trách móc nàng.
- Lâm nguyên soái, nếu không phải vương phi nhà cứu ngươi và tiểu thư Thu Thủy thì ngươi cũng đã không có cơ hội sống! - người đánh xe nhịn không được đáp lễ gã.
- Ta không có cầu nàng cái gì. Chủ tử ngươi vốn chẳng ra gì nên một tên nô tài như ngươi cũng dám hô to gọi nhỏ diễu võ dương oai trong này!
Con ngươi lạnh băng của gã nheo chặt lại bắn ra sát ý sắc bén ngày xưa.
Từ lúc nửa đêm Cảnh Dạ Lan tới thăm gã và Thu Thủy thì Lâm Tông Càng đã nhận thấy sẽ có chuyện lớn phát sinh. Nhưng hành động của Hiên Viên Triệt so với gã mường tượng còn nhanh hơn nhiều. Gã bị Vô Ngân hạ dược nên không thể hoạt động tự do, chỉ có thể ôm Thu Thủy lẳng lặng ngồi đó chờ chết. Đối với Hiên Viên Triệt, hắn tuyệt đối không giữ lại kẻ vô dụng, Lâm Tông Càng dĩ nhiên hiểu được đạo lý này.
Ngàn tính vạn tính nhưng gã không đoán được nữ nhân này lại ra tay cứu mình. Nguyên nhân cứu gã vì cái gì, khi gã hỏi thì nàng chỉ cười mà không đáp.
Nàng hình như chỉ đơn giản muốn cứu gã và Thu Thủy. Suốt đường đinguy hiểm cận kề, phía sau truy binh không ngừng kéo tới còn nàng thì mặc kệ tất thảy dùng xảo kế đưa bọn họ thoát hiểm.
Ban đầu, gã vẫn đề phòng, lúc nào cũng phòng bị, lắm khi còn ác miệng chửi mắng; nhưng nàng luôn làm một bộ lạnh nhạt, cứ để mặc gã mắng, coi như không có chuyện gì, không người nào làm ảnh hưởng đến nàng!
- Được rồi, có lẽ Lâm nguyên soái mệt nhọc lâu nay nên tâm tình không tốt, ngươi cũng không cần để ý. Dừng lại phía trước một chút, ta ngửi thấy mùi hương, muốn xuống xe nhìn xem.
- Vương phi, vẫn nên mau rời đi, không bằng chúng ta tới thôn trấn phía trước...
- Không có việc gì, nơi này tạm thời bọn chúng không thể tìm thấy. Chỉ là dừng lại chốc lát thôi, ta muốn đi bộ chút, buồn chân đã hơn nửa ngày rồi. - thanh âm của nàng tựa hồ rất suy yếu song người hầu chỉ biết nghe theo lời nàng, ngưng xe để nàng xuống.
Mấy tháng bôn ba, tuy vất vả nhưng dần đần cũng thành thói quen. Cởi chiếc áo choàng nặng nề ra, nàng tùy tiện đi về một phía, hai tay vuốt ve cẩn thận phía bụng hơi nhô lên. Chỉ cần qua được mấy tháng này là được rồi, nghĩ tới đây, đứa nhỏ trong bụng lại thình lình đá nàng mấy cái.
- Con ngoan nào, rất nhanh thôi con sẽ được nhìn thấy phụ thân! - nàng cúi đầu thủ thỉ, miệng cười ấm áp, thân hình hơi hơi phát run.
Xoay người lại nhìn thì phát hiện mình đã rời khá xa xe ngựa, Cảnh Dạ Lan cố sức bước đến một chỗ ngồi xuống, tứ chỉ thân thể đau đờ đẫn lan ra cứ như muốn xé rách xương cốt nàng.
Màu tím ở đầu ngón tay rõ ràng đã sậm thêm, nàng cố sức bấu lấy thân cây bên cạnh. Dược hiệu giải dược Vô Ngân đưa đã qua, mỗi lần phát dường như đau đớn thêm gia tăng, không thể nào chịu đựng nổi. Cũng may lúc này nàng có thể tính toán được thời điếm độc phát nên mới luôn tìm cớ rời khỏi xe ngựa.
Sau ngày Hiên Viên Triệt đánh lén, khi rời đi nàng có sai người đem theo Lâm Tông Càng và Thu Thủy đi cùng, đó không phải vì nàng có mục đích gì. Vì Thu Thủy mà nàng bị thương tổn cực hạn rồi còn dây dưa không dứt với Hiên Viên Khanh Trần cho tới bây giờ vẫn không thể nào cắt đứt nỗi nhớ thương mãnh liệt về hắn.
Còn nàng ta cũng vì hắn mà biến thành si ngốc, nói đi nói lại vẫn là một chữ tình đả thương người mà thôi.
Còn có Lâm Tông Càng, gã không thể buông chuyện cũ, dùng hết tâm cơ tính toán nhưng cuối cùng lại bị thương thành phế nhân. Sau bao nhiêu đau khổ, lại khiến cho huynh muội bọn họ có cơ hội được hòa hợp với nhau. Đổi là trước kia thì nàng tuyệt đối sẽ không cảm động mà hành động theo cảm tính; chính là sau khi có đứa nhỏ, tâm tính nàng liền thay đổi, có nhiều việc không khống chế được.
Mồ hôi nhanh chóng túa ra, mà nàng thì không thể cuộn người lại như trước vì sợ sẽ làm đứa nhỏ bị thương.
Dường như cảm nhận được đau đớn của nàng, đứa nhò dần dần im lặng.
- Con thật ngoan, chờ một chút sẽ không có chuyện gì nữa. con cũng đừng lo lắng! - nàng vỗ vỗ nhẹ bụng, trên khuôn mặt tràn đầy đau đớn hiện lên nụ cười hạnh phúc.