Cảnh Dạ Lan hơi hơi nhíu mày:
- Ngươi tới làm cái gì? – trong lòng nàng có điểm hờn giận, không phải vì sự xuất hiện của hắn mà là vì câu nói của hắn.
- Ta tới tìm nàng nhưng không ngờ lại nghe được một ít chuyện, nàng sẽ không nghĩ là ta cố ý đó chứ? – hắc y nhân đứng trong gió đêm, vừa rồi quả thật Cảnh Dạ Lan đã không chú ý bằng không thì nàng đã chẳng dây dưa nói lời vô nghĩa với Tô Tĩnh Uyển. Nàng tuyệt đối không muốn hắn nghe thấy một chữ nào hết!
- Nghe được thì nghe chứ sao, ngươi cố ý thì vẫn là cố ý, không liên quan tới ta. Còn không mau đi đi! – nàng xoay người, liếc mắt nhìn hắn.
- Cảnh Lan, giao nàng cho ta! – hắn phát hiện khi nãy nàng hơi hơi bĩu môi nên bất giác nở nụ cười. Nhưng lúc nhìn Tô Tĩnh Uyển thì ánh mắt lại lạnh băng, ý cười trong mắt cũng không có như vừa rồi, sóng mắt lưu chuyển cứ như đao phong vậy.
- Không được, chuyện giữa ta và nàng thì ta tự mình giải quyết, không cần ngươi nhúng tay vào! – nàng quay đầu nhìn gương mặt xám như tro tàn của Tô Tĩnh Uyển; nếu đem nàng ta giao cho hắn thì e là nàng có lỗi với Tô Vân Phong mất. Nghĩ vậy, nàng chuyển mình nhanh chóng chắn trước mặt người mới tới.
Hắn thấy Cảnh Dạ Lan cố ý cự tuyệt nên chậm rãi bước lên, vươn tay nhẹ nhành vuốt ve hai má nàng:
- Nàng muốn hành động sao không báo với ta một tiếng, dù sao nàng ấy vẫn là sườn phi của ta!
- Khanh Trần.. Khanh Trần.. – giọng Tô Tĩnh Uyển run run vang lên gọi tên hắn. Khanh Trần đã biết rồi, nàng làm Hoa Mị Nô bị thương, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hiên Viên Khanh Trần mỉm cười, giọng nói cũng ôn nhu đến cực điểm:
- Tĩnh Uyển, đi cùng cô vương thôi! – hắn vươn tay tới trước mặt nàng ta, đôi mắt màu vàng yêu dị lạnh lùng khiến cho Tô Tĩnh Uyển không tự chủ được mà đưa tay khoát lên tay hắn.
- Ngươi luyến tiếc vì phi tử của ngươi bị ta xử phạt, hay là ngươi cố ý đối nghịch với ta?! – Cảnh Dạ Lan ngăn trước mặt bọn họ.
Đã tới nước này thì Tô Tĩnh Uyển chỉ có đường chết, thủ đoạn tra tấn người của Hiên Viên Khanh Trần rất phong phú, lúc đã tuyệt tình thì hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
- Cũng không đúng, ta chỉ đem nàng ấy về thôi! – con ngươi thâm thúy của Hiên Viên Khanh Trần đảo qua nàng, thản nhiên nói.
Cảnh Lan, nếu nàng thật sự muốn giết nàng ta thì cũng không đợi tới bây giờ mới hành động; dù sao thì nàng vẫn còn nhớ tới cái ơn Tô Vân Phong cứu nàng nên mới có thể tha thứ cho Tô Tĩnh Uyển. Nhưng ta thì không dễ dàng tha thứ cho nàng ta, nàng ta làm hết thảy mọi chuyện nhưng nàng không biết, cuối cùng còn dồn nàng vào chỗ chết, giữ nàng ta lại là điều không thể và không giết nàng ta thì lại càng không thể!
- Nếu không đúng thì ngươi mau để nàng ấy lại cho ta, nếu không… nếu không ngươi chính là… – nhất thời Cảnh Dạ Lan không biết nên hình dung cảm nhận của mình như thế nào, nàng giận dỗi dậm chân một cái. – Dù sao thì ta cũng không thể để ngươi mang nàng đi được!
Hiên Viên Khanh Trần kinh ngạc nhìn biểu hiện của nàng, hình như nàng đang ghen!
- Đừng có làm loạn, ta mang nàng ấy đi là có lý do của ta, sự cạnh trang giữa ta và Tô Vân Phong đã bắt đầu; vì công bằng nên ta không muốn dùng Tô Tĩnh Uyển để đạt được mục đích làm nhiễu loạn tâm trí của hắn! – nói xong, hắn nắm chặt cổ tay Tô Tĩnh Uyển, kéo nàng ta đi.
Cạnh tranh? Cạnh tranh cái gì chứ? Cảnh Dạ Lan nghi hoặc khó hiểu, chạy lên vài bước chặn ngang Tô Tĩnh Uyển đang bị hắn lôi đi.
- Cái gì mà cạnh tranh? Ngươi nói cho rõ ràng! – nàng đề cao giọng.
- Đến lúc đó nàng sẽ biết thôi! – ngón tay Hiên Viên Khanh Trần nhẹ nhàng vén vài sợi tóc phân tán của nàng về sau tai. – Cảnh Lan, ta nhất định sẽ thắng!
Nàng ngây người một lúc, bất giác bắt lấy tay hắn:
- Này, ngươi không thể động tới một ngón tay của Tô Tĩnh Uyển, nếu không ta sẽ…
Nghênh đón nàng, Hiên Viên Khanh Trần dùng ôm nàng thật chặt, hơi thở quen thuộc tràn tới mũi hắn.
- Này, ngươi mau buông tay! – nàng giãy dụa muốn thoát ra. – Lời của ta tốt nhất ngươi không được quên, bằng không ta sẽ không khách khí đối với ngươi đâu! – nàng cảnh cáo Hiên Viên Khanh Trần.
- Đã biết! – hắn cũng chẳng có ý định buông nàng ra. Khi dây dưa ái muội, Hiên Viên Khanh Trần cúi sát tai nàng, thì thầm. – Đừng khiến tay nàng dính máu, hãy giống như một đứa nhỏ vậy, nàng chỉ cần tin tưởng ta là được rồi, mọi chuyện hãy giao hết cho ta! – sau một cái hôn phớt, hắn lưu luyến xoay người rời đi mang theo Tô Tĩnh Uyển đã không còn là người.
Tay nàng không được dính máu, mọi chuyện hãy giao hết cho ta! Khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần gợi lên nụ cười, ai thương tổn nàng thì ta nhất định sẽ không bỏ qua; cho dù có là chính ta thì ta cũng sẽ làm như vậy!
Một căn phòng được trang trí toàn màu đỏ, đây chính là màu mà Tô Tĩnh Uyển thích; những đóa hoa hải đường thật lớn dãi đầy trong phòng ngủ của nàng, hương thơm ngọt ngào tán loạn trong không khí.
Sau khi uống giải dược, sắc mặt Tô Tĩnh Uyển dần ổn lại, đôi mắt xinh đẹp ngày nào đã không còn thần thái, chỉ hàm chứa nước mắt, khiếp hãi nhìn Hiên Viên Khanh Trần đứng trước mắt.
Còn miệng hắn thì vẫn cong lên nụ cười , ánh mắt không chớp nhìn lại nàng, giống cảnh tượng đên tân hôn của hắn và nàng trước đâ vậy.
- Khanh Trần… – nàng hạ giọng gọi.
- Nói! – hắn nhắm hờ mắt, tựa lưng vào tháp thượng. – Muốn nói cái gì với cô vương?
Tô Tĩnh Uyển lắc đầu, nước mắt theo đó cũng thêm nhiều rơi xuống hai bên má:
- Khanh Trần, ngươi đã biết hết rồi, ta còn có thể nói gì nữa chứ? – cười chua sót, nàng không biết mình còn có thể nói gì để có thể khiến cho nam nhân trước mặt đây hồi tâm chuyển ý.
Nàng vẫn luôn làm tốt mọi chuyện, chăm sóc Thu Thủy, hỗ trợ chính sự cho hắn, chỉ cần hắn muốn thì nàng đều dùng tất cả khả năng làm cho hắn. Chỉ cần nữ nhân kia biến mất thì mọi chuyện đều đúng như trong kế hoạch.
Nàng không tiếc làm hết thảy, không đơn giản là để làm hắn cảm động mà điều nàng muốn chính là khiến cho Hiên Viên Khanh Trần không thể rời khỏi nàng. Điều hắn muốn khó mà câu nhưng tâm nguyện của hắn thì chỉ có nàng mới có thể bang trợ giúp hắn hoàn thành.
- Tĩnh Uyển, mấy năm nay quả thực ngươi đã vất vả rồi!
Nàng ngẩng đầu, mở to hai mắt:
- Khanh Trần, ta biết sớm muộn gì cũng có kết cục như ngày hôm nay nhưng ta không hối hận những gì đã làm cho ngươi! Điều khiến ta hối hận chính là không khiến cho nàng ta chết đi; sớm biết thế này thì lúc đó ta nên độc ác hơn nữa! A ~~~~
Yết hầu Tô Tĩnh Uyển bị bàn tay to lớn của hắn bóp chặt; Hiên Viên Khanh Trần vẫn cười tươi, nhìn hai má nàng đỏ bừng, tay chân theo bản năng mà giãy dụa.
- Làm như vậy có tính là ngoan độc không?