Thật lâu, thật lâu rồi hắn không có cảm giác như thể này.
Hắn hơi nhíu mày, Tiểu Khả Vội vàng nói:
- Hôm nay Vương phi mệt nên vẫn chưa có tinh thần, đề nô tỳ đi mời người tới. – nói xong, Tiểu Khả định đi vào phòng trong.
- Không cần, ngươi lui ra đi. - Hiên Viên Khanh Trần nói rồi lập tức bước nhẹ vào
trong. Trên giường không có người, xoay người lại thì hắn nhìn thấy Cảnh Dạ Lan
đang ôm chân cuộn mình ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn bên ngoài tới thất thần. Gió đêm lay lắt thổi làm phân tán mái tóc dài của nàng, vài lọn mơn trớn hai gò má nàng càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt.
- Gió lớn, đừng ngồi nữa. – hắn đi lên đóng cửa lại.
Nghe tiếng hắn, thân mình Cảnh Dạ Lan khẽ nao nao rồi lại ngồi yên không động đậy.
- Gọi Cô Vương tới ăn cơm sao ngươi lại ngồi ở đây. Như thể này gọi là chiêu đãi sao?-nàng chỉ mặc một xiêm y mỏng manh khiến Hiên Viên Khanh Trần không tự chủ được mà ngữ điệu nhu hòa đi rất nhiều. - Thời tiết vào lạnh, ngươi đừng đề mình bị đông lạnh chứ.
- Ừm, ta biết! - nghe hắn nói, Cảnh Dạ Lan trả lời, đứng lên. Khi đi qua người Hiên Viên Khanh Trần, nàng thì thầm một câu. – Cám ơn!
Hiên Viên Khanh Trần sửng sốt, thấy nàng đi phòng ngoài thì vội vàng đuổi theo. Hôm nay nàng dịu ngoan tới kỳ lạ.
Nhìn qua những món ăn trên bàn, tất cả đều là những món mà Hiên Viên Khanh Trần thích ăn. Hắn kinh ngạc, cười trêu chọc:
- Có phải hôm nay ngươi lại đổi kế sách muốn đối phó với Cô Vương? - đã từng một lần thiếu chút nữa nàng đã lấy được mạng của hắn rồi.
Cảnh Dạ Lan khẽ cắn môi dưới, hình như có điểm uất giận, cố ngăn chặn tiếng mắng không được thoát ra, hơn nửa ngày mới ngang ngạnh trả lời:
- Những thứ này là do Tử Đại chuẩn bị. nếu ngươi sợ ta hạ độc vào thì ngươi có thể
không ăn!
- Tử Đại Chuẩn bị? - hắn nâng mắt nhìn nàng chăm chú, đôi mắt nàng linh động, thủy khí mờ ảo, mông lung bất định, không điểm thân thiết. - Được rồi, vậy chuẩn bị như thể này để làm gì? - Tử Đại không bao giờ hỏi tới chuyện giữa hẳn với những nữ nhân khác, giờ làm vậy là vì cái gì?
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt hắn, Cảnh Dạ Lan lập tức buông đũa, tức giận nói:
- Đứng có đoán mò, là ta nói Tử Đại chuẩn bị mấy món ăn mà ngươi vẫn thường thích. Nếu đã gọi ngươi tới ăn cơm thì sao ta lại không thể chuẩn bị này nọ chứ?
- Sao lại làm như vậy, Hoa Mị Nô? - hắn nở nụ cười. Nàng đột nhiên thay đổi trở nên khuất phục như thể này, nều không hỏi cho rõ ràng thì bữa cơm này không thề tùy tiện ăn được.
Vì sao?- Cảnh Dạ Lan quay đầu nhìn bên người hắn, trong mắt ngưng tụ một tầng
quang mang quật cường, lát sau mới mở miệng:
- Hiên Viên Khanh Trần! - giọng nàng có phần bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên một tầng lệ quang mỏng manh.
Mày vẫn nhíu chặt, hắn không đề ý tới việc nàng gọi thẳng tên hắn mà lại quan tâm tới lời nàng muốn nói tiếp theo.
- Ta đã quên mọi chuyện trước kia, không biểt là đã có thương tổn gì với ngươi nhưng đứa nhỏ dù sao cũng vô tội. Ngươi đối với ta thế nào cũng được nhưng xin ngươi hãy buông tha cho đứa nhỏ. - Chống lại đôi mắt yêu dị của hẳn, Cảnh Dạ Lan chậm rãi nói.