Vô Ngân chớp mắt mấy cái, tư lự một lát rồi gật đầu:
- Ngươi quyết định thế nào?
- Nếu Lâm Tông Càng muốn gặp ta như vậy thì đương nhiên ta muốn đi rồi.
Khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần gợi lên ý cười, tầm mắt quét về phía quân đội Đại Nguyệt chiếm đóng. Đồng mâu từ từ nheo lại, ánh mắt sắc bén có thể giết người. Tới lúc rồi!
- Tốt lắm, ta đi cùng với ngươi. – Vô Ngân thản nhiên nói. Trên đầu vai áo choàng của y vẫn còn nguyên vết rách song y không khâu lại. Đó là lễ vật do Lâm Tông Càng lưu lại cho y, y muốn lần sau hắn phải hoàn trả gấp hai. – Không thể ngờ chúng ta lại gặp mặt như thế này. Lúc này không còn giống như trước kia nữa, cần phải phân ra ai thắng ai thua, bằng không chẳng thể nào yên tĩnh nổi!
Y sờ sờ đầu vai, nụ cười quyến rũ cực hạn; như đóa bỉ ngạn đỏ xinh đẹp, sặc sỡ mọc bên đường xuống hoàng tuyền. Vừa yêu dã vừa mang theo hơi thở chết người.
- Cứ như điều hắn muốn đi, cũng lâu rồi ta không gặp được đối thủ tốt như vậy. – khớp xương ngón tay Hiên Viên Khanh Trần vang lên giòn tan, hai mắt dần híp lại, miệng chầm chậm nở nụ cười lạnh lẽo thấu xương. – Khiến ta tổn hại không ít tử sĩ, bản lĩnh của hắn cũng không tồi. Nhưng, Vô Ngân, ngươi cũng nên biết, làm bị thương tới người bên cạnh ta thì dù có là lý do gì, ta cũng sẽ không để cho hắn tồn tại! – đáy mắt Hiên Viên Khanh Trần chớp động tầng ánh sáng yêu dị.
Chân trời dâng lên một đám mây đen, từ từ che lấp bầu trời lanh lảnh sáng. Gió từ đâu thổi tới, tăng tốc xoắn thành con xoáy, đưa tiếng cười của hắn vang ra rất xa…
Cách bọn họ một đoạn xa, thân mình mảnh khảnh của Cảnh Dạ Lan lẳng lặng đứng đó. Mơ hồ nàng nghe được cuộc nói chuyện của Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân.
Mày nàng nhăn lại, không hề che dấu sự nghi hoặc và khó hiểu, trong đầu cũng nổi lên tầng tầng mông lung, tăm tối. Lâm Tông Càng quả nhiên bản lĩnh không vừa, hắn có thể làm tổn hại tới tử sĩ của Hiên Viên Khanh Trần, đồng thời còn bắt Thu Thủy đi. Người này chính là vương bài của Hiên Viên Triệt dùng để đối phó với Bắc An, ngay cả nàng cũng muốn nhìn xem hắn là dạng người gì.
Ngày hôm sau, trong quân trướng của Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân có người của Lâm Tông Càng phái tới. Bọn họ chỉ kể vài chuyện đơn giản, chẳng có gì ngoài nhũng lời khách sáo, rỗng tuếch. Sau vài câu mới đi vào vấn đề chính, đó là mời bọn họ đến thăm quân doanh của Lâm Tông Càng một chuyến.
- Xem ra, hắn cũng đã nghĩ tới điều chúng ta nghĩ. Như vậy cũng tốt, đối thủ mạnh thì mới có hứng để chơi. – Hiên Viên Khanh Trần cầm tấm thiệp mời của Lâm Tông Càng, nhìn lướt qua rồi vứt xuống đất.
- Có lẽ có người đã nghĩ giúp hắn bước đi này. – Vô Ngân không hề cười thoải mái như hắn. Trước khi làm rõ lai lịch người nữ tử trong quân doanh của Lâm Tông Càng thì y vẫn không thể chủ quan mất cảnh giác được.
- Vô Ngân, ta đi được rồi, ngươi tốt nhất nên ở lại. – Hiên Viên Khanh Trần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói. – Mục tiêu của hắn chính là ta, nhưng hắn sẽ không thể giở thủ đoạn không quang minh chính đại với ta trước mặt bao nhiêu người. Ngươi có thể yên tâm!
- Ngươi không cho ta đi, e là vì ngươi lo lắng cho vương phi. – tâm ý của hắn sao Vô Ngân đoán không ra chứ. – Không bằng ngươi mang nàng đi cùng. – hắn vẫn có một thứ trực giác, nữ nhân bên cạnh Lâm Tông Càng nhất định có ẩn ý nào đó với bọn họ. Trước kia, Lâm Tông Càng sử dụng vài chiến thuật khiêu khích nho nhỏ, nhìn chung đây không phải phong cách của hắn. Ngược lại, những hành động đó giống với kiểu thủ đoạn của một nữ tử.
- Không được! – Hiên Viên Khanh Trần lập tức gạt đi. – Nàng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái. Vả lại, ta cũng không muốn đem chuyện Lâm Tông Càng nói cho nàng biết vì có liên quan tới Thu Thủy. – hắn ngừng một chút. – Nàng tốn khá nhiều tâm sức mới cứu được Thu Thủy ra. Kỳ thực, ta vẫn luôn thấy áy náy với Cảnh Lan vì chuyện này. Hiện tại, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đem Thu Thủy về. Ta muốn gặp mặt cùng nàng nói chuyện rõ ràng, ta không hy vọng nàng lại hiểu lầm thêm bất cứ chuyện gì!
- Vương phi không thoải mái sao?
- Gần đây nàng nói cảm thấy không thoải mái. Vừa vặn ngươi đã trở lại, hãy tìm chút thời gian qua nhìn nàng giúp ta. Ta lo lắng là… – hắn cũng hiểu được Vô Ngân luôn hết sức nhưng mỗi ngày đi qua là trong lòng hắn tăng thêm một tầng lo lắng. Hắn không thể nào an tâm được.
- Dược của vương phi còn cần chút thời gian nữa. Nhưng.. Khanh Trần ta cũng muốn nói cho ngươi biết, có thể hoàn toàn trị tận gốc hay không còn phải xem thiên ý.
- Ta hiểu được, cho nên tất cả đều trông cậy vào ngươi. – đáy mắt hắt ra lo lắng khiến cho một Hiên Viên Khanh Trần thường ngày cuồng ngạo, tự tin có vẻ bất lực. Hắn có thể nắm trong tay bất cứ thứ gì, thứ duy nhất hắn không thể nắm được đó là mệnh của nữ nhân mà hắn yêu thương nhất. Hơn nữa, ngọn nguồn gây ra bao tội nghiệt chính là hắn!
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Vô Ngân cũng không nói thêm điều gì nữa. Y lặng lẽ rời đi, được vài bước, xoay người nhìn bộ dáng Hiên Viên Khanh Trần lúc này như bị hút cạn sạch khí lực, cả người đổ xuống ghế thì thầm lắc đầu bất đắc dĩ.
Ái tình là gì? Nó cứ như một cái kén tằm, bao chặt Hiên Viên Khanh Trần trong đó, khiến cho hắn không thể giãy dụa nổi!
…
- Sao lại là ngươi? Ngươi tới nơi này làm cái gì? – Cảnh Dạ Lan nghe tiếng động tưởng là Hiên Viên Khanh Trần, không ngờ người tới là Vô Ngân. Trên mặt y là ý cười thản nhiên như trước.
Đêm qua, Hiên Viên Khanh Trần cũng không thấy xuất hiện trong quân trướng; hơn nữa, nàng còn nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ nên tâm lúc này cũng căng thẳng như dây đàn bị kéo căng. Nàng đang lo lắng, nhưng tuyệt không làm ra một hành động quá mức nào.
- Vương phi, nghe nói người bị bệnh. Khanh Trần nói ta tới xem vương phi thế nào. – Vô Ngân quan sát khí sắc Cảnh Lan, muốn tiến lên bắt mạch cho nàng.
Cảnh Dạ Lan linh hoạt rút cổ tay về, lạnh nhạt từ chối một cách khách sáo:
- Không cần, ta tốt lắm. – hàng mày nãy giờ vẫn nhăn lại, khi nói chuyện với Vô Ngân lại càng nhăn chặt hơn.
- Vương phi, nhìn thôi cũng không phải là cách tốt. – Vô Ngân nhẹ giọng khuyên bảo nàng. Y cũng hiểu được trong lòng Cảnh Dạ Lan đang suy nghĩ cái gì nhưng Vô Ngân y rất rõ ràng trong công việc, làm gì cũng phải tự mình xác nhận mới an tâm!
- Ta không sao! – Cảnh Dạ Lan lui về sau vài bước. Vài lần trước, nàng vì Hiên Viên Khanh Trần mở miệng cầu Vô Ngân, kỳ thực trong nàng vẫn mãi vì chuyện cũ trước kia mà có chút khúc mắc. Cảm giác khó chịu trong dạ dày dần tăng lên, từ từ lan ra, hàn ý lành lạnh nảy lên, đau đớn khiến cho mặt nàng trắng bệch.
- Vương phi!? – Vô Ngân thấy sắc mặt nàng không ổn liền hô lên.
- Đã nói là không cần, sao ngươi… – Cảnh Dạ Lan nói còn chưa nói xong đã cúi gập người, tay che miệng, liên tục nôn khan.