Ngọc Thần Cung
“Tiểu thư, tiểu thế tử thật là đang đá người!” Tiểu Khả nhìn bụng Cảnh Dạ Lan, sau đó kinh ngạc nói, trợn mắt lên, trong mắt mang theo một chút bất khả tư nghị.
Đuôi lông mày Cảnh Dạ Lan giương lên, cười hì hì nói: “Xem đi, ta không có lừa ngươi!” Vuốt bụng hơi hơi hở ra, nàng đúng thật là đáng chết. Cư nhiên nghĩ là chính mình béo lên. May mắn nàng không cò thói quen bó bụng, bằng không đứa nhỏ thật sự đã bị thương.
Tiểu Khả đột nhiên gian, đôi mắt đỏ lên, bùm một tiếng quỳ xuống.
“Ngươi đang làm gì vậy? Đứng lên a!” Nàng vội vàng đứng dậy đỡ Tiểu Khả đứng dậy.
“Tiểu thư, nô tỳ thật xin lỗi người.” Nàng khóc thút thít, nước mắt chỉ không được hạ xuống
“Ngươi thực xin lỗi ta cái gì?” Cảnh Dạ Lan giữ chặt tay an ủi Tiểu Khả. “Từ Đại Nguyệt đến Bắc An Vương phủ, sau đó chúng ta vài lần trốn đi, mỗi một lần đều là ngươi lên ở bên người ta. Hơn nữa cũng bởi vì ta mà suýt chút nữa mất mạng. Nói như thế nào ngươi xin lỗi ta chứ?” Thân thủ thay nàng lau đi nước mắt.
Sinh tử bên nhau, nàng đã sớm xem Tiểu Khả là người thân của mình. Có người quan tâm, nhớ lại cảm giác thực sự làm cho nàng cảm thấy ấm áp, tâm lạnh như băng của nàng đã bị chậm rãi hoà tan.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Tiểu Khả khóc càng thương tâm. “Nô tỳ thực sự là hồ đồ. Như thế nào đại phu kia nói gì, đều tin, nghĩ rằng tiểu thế đã không còn!”
Cảnh Dạ Lan cười ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng: “Nha đầu ngốc, lúc ấy ai cũng cho rằng đứa nhỏ đã mất. Cùng ngươi không có quan hệ gì cả.” Cái thời điểm mà nàng luôn luôn bị xuất huyết, hơn nữa tình huống lúc đấy rất khẩn cấp. Đại phu nói như vậy, ngay cả Tô Vân Phong cũng không để ý
Tô Vân Phong, trước mắt Cảnh Dạ Lan là hình ảnh hắn ôn hoà cười. Nếu không có Tô Vân Phong, nàng cùng Tiểu Khả tuy có thể tránh được sự đuổi bắt của Hiên Viên Khanh Trần, nhưng cũng sẽ vì bôn ba quá mức không bảo đảm được đứa nhỏ này.
“Đúng rồi Tiểu Khả, ngươi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị gì không?” Nàng đột nhiên hỏi. Quên đi một chút thời gian đứa nhỏ sinh ra, tuy rằng còn đến mấy tháng nữa, nhưng nàng cũng muốn chuẩn bị một chút. Ở trong này căn không có gì có sẵn có thể mua được. Bất quá nói trở về, nàng vẫn là muốn tự tay vì đứa nhỏ làm chút gì đó.
“Tiểu thư, người muốn làm gì?” Nàng lau nước mắt khóc thút thít.
Làm cái gì? Nàng nghĩ nghĩ. “Làm quần áo trẻ con đi. Ngươi dạy cho ta.” Trước kia, nàng đã từng dùng châm để giết người, nhưng là hiện tại…
Ngươi ngoan một chút! Nàng vuốt ve bụng, cúi đầu nhìn nhìn mắt cá chân chỗ bị hoả liên cắn. Dâu vết cắn còn chưa biến mất một mảng xanh đen còn hiển hiện. Trong lòng xẹt qua một tia bất an. Nàng dung sức lắc đầu xua đi nỗi bất an của mình. Đứa nhỏ trong bụng lại giật mình đá nàng một cái. Rõ ràng, sinh mệnh nhỏ này thực ương ngạnh.
Nghĩ đến đây, khoé miệng không tự giác mỉm cười. Ý cười cũng đồng thời dừng ở ngoài cửa sổ. Cách đó không xa, ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần vẫn đang nhìn nàng.
Hắn đã từng thấy qua rất nhiều biểu tình của Cảnh Dạ Lan. Biểu tình nàng cố ý giả ngu, nàng phẫn nộ, nàng kiệt ngao bất tuân, nàng tự tin đàng hoàng, nàng yêu dã động lòng người cho dù nàng đối với hắn hận ý nồng đậm. Duy nhất bộ dáng mỉm cười của nàng….
Tâm trạng mất mát dâng lên. Bộ dáng tương cười của nàng chỉ đối với Tô Vân Phong mới bày ra! Chậm rãi nắm chặt hai nấm đấm, đồng tử yêu dị của Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên sắt lại.
Cảm giác khác lạ , Cảnh Dạ Lan nhìn trong phòng không ít vải vóc. Tất cả đem tới lúc nào? Thật sự là không xong. Nàng hiện đang ngủ rất sâu đến ngay cả trong cung giờ nào, người nào đến đây cũng không phát hiện.
“Tiểu Khả đây là…”
“Nô tỳ cũng không biết. Người trong vương phủ đứa tới, không nói câu nào chỉ lưu lại những thứ này.” Tiểu Khả có chút chột dạ phe phẩy đầu. Câu hỏi chỉ mới vào ngày hôm qua, nàng cũng chỉ là buột miệng nói ra một chút. Nào đâu biết sẽ như vậy. Nhìn trên dưới một trăm khúc vải dệt chốt đống ở nơi này, làm cho nàng nhìn mà muốn líu lưỡi.
“Toàn bộ đưa vứt hết cho ta. Nhìn thật chướng mắt!” Nàng tức giận nói. Không cần phải bàn cãi, có khả năng lớn như vậy thì ngoại trừ Hiên Viên Khanh Trần ra thì còn ai vào đây?
Vứt hết?! Tiểu Khả không khỏi nhìn nàng. “Tiểu thư, cái này có thể dùng để làm quần áo cho tiểu thế tử.” Nàng thấp giọng nói. Vương gia làm như vậy, hình như là bắt đầu đối tốt với tiểu thư.
Mà mắt Cảnh Dạ Lan không có ngước lên phân nào. Chính là huy bắt tay vào làm làm cho nàng chạy nhanh ra.
Cái này tính là cái gì? Là kỷ sảo cầu hoà sao? Đừng có nằm mơ Hiên Viên Khanh Trần! Ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi đối với ta, sẽ vì đứa nhỏ mà xoá bỏ hết tất cả sao? Nói sao thì đứa nhỏ này cũng chỉ là một mình ta!
Nàng cố hết sức. Một mạch, đứng lên, mở ra cửa sổ, đem một sấp lại một sấp ném hết ra ngoài. Cuối cùng vẫn chưa hết giận, dùng sức đóng chặt cửa sổ. Mắt không thấy lòng càng tịnh . Thật đúng là thanh tịnh hơn!
“Nàng ta đem vứt hết những khúc vải cô vương đem đến?” Thanh âm Hiên Viên Khanh Trần lãnh khốc tiến đến hỏi người hầu đến hồi báo, không khỏi có chút căm tức. Bất quá nghĩ đến, nàng hết lần này đến lần khác chọc giận hắn, vài ba lần chạy trốn, có lần nào thuận theo đúng tâm ý của hắn mà làm đâu. Cho nên nàng ném hết những gì hắn đưa cho nàng cũng chẳng có cái gì lạ.
Chịu đựng lửa giận, hắn tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay Vương phi làm gì?” Từ sau khi chuyện hoả liên xảy ra, hắn vẫn đều không có đến Ngọc Thần Cung. Nhiều nhất cũng là đứng ở thật xa nhìn nàng. Biết nàng muốn làm quần áo vì đứa nhỏ, không biết hắn phát điên gì làm cho hắn đi tặng vải vóc cho nàng. Chẳng những không được lợi ích gì, ngược lại còn bị nàng chê cười.
“Vương phi vẫn chưa bước ra khỏi đại môn, chính là mỗi ngày đều cùng một chổ với Tiểu Khả. »
« còn chuyện khác thì sao ? » Hắn muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của nàng. Nhưng lại không thể hỏi trực tiếp. »
« Hàng hoá cùng dược thuốc đều đúng hạn dùng. Đại phuđến chuẩn bệnh cũng không có phát giận. »
Lời nói của tên người hầu làm cho trong lòng Hiên Viên Khanh Trần yên ổn một ít. “Chuyện cô vương gia cho ngươi như thế nào rồi?”
“Đại phu ai ai cũng đều theo ý của Vương gia phân phó, đều chung một lời để trả lời Vương phi .”
Biết được đáp án, hắn phẩy tay nói: “Đi xuống đi.” Hắn không tính nói cho nàng biết chuyện tình đứa nhỏ. Trong lòng hắn lại mong chờ cái gì? Có lẽ…