“Mị Nô, thực xin lỗi…”
“Thực xin lỗi cái gì?” Cảnh Dạ Lan nâng khuôn mặt của hắn lên, đầu ngón tay mảnh khảnh lành lạnh chạy trên ngũ quan của hắn, ánh mắt dần dần mê ly.
Hiên Viên Khanh Trần nắm lấy tay nàng, hôn lên ngón tay nàng, từng ngón từng ngón giống như làm lễ. Vẫn giống như trước liên thanh nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Đột nhiên nàng than nhẹ một tiếng, rút tay ra khỏi bàn tay của Hiên Viên Khanh Trần, im lặng đem thân mình chuyển qua tấm lưng bóng loáng, quật cường lạnh lùng đối diện với hắn. Đem mặt chon ở trong đệm chăn, đầu vai nho nhỏ của nàng khẽ nhúc nhích, tực hồ như cực lực ức chế cảm xúc của chính mình.
“Mị Nô, nàng đừng như vậy!” Hiên Viên Khanh Trần vươn người ra phải xoay thân mình của nàng lại, mà nàng lại bướng bỉnh không chịu xoay người. Vươn tay áp lên khuôn mặt của nàng, ướt sủng một mảnh. “Mị Nô, nàng đừng khóc, ta nói cho biết, sự tình không phải như nàng tưởng tượng đâu!” Hắn không khỏi bắt đầu đau lòng.
Thanh âm rầu rĩ từ thân thể một bên truyền đến, “Ta không thích nghe.”
“Đối với chuyện nàng muốn biết, ta không nói cho nàng, là vì sợ nàng thương tâm, ta sợ nếu như nàng biết thì nàng sẽ càng thêm hận ta. Nhưng là Mị Nô…” “Ta biết, ta cũng đã đoán ra được một chút.” Nàng đẩy ta Hiên Viên Khanh Trầng đang ôm đầu vai nàng ra.
“Nàng đã biết?” Hắn có chút kinh ngạc, lập tức nhướng mày.
“Ta cái dạng này còn có thể trông cậy vào cái gì?” Nàng sâu kín nói, “Chẳng cần phải nói đến đứa nhỏ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, ngay cả ta cũng đã…”
“Nói bậy!” Hiên Viên Khanh Trần ngắt lời nàng, mãnh liệt ôm lấy người nàng, như ôm một thứ trân bảo gì đó. Vội vàng nói: “Sẽ không, nàng sẽ không có việc gì, Vô Ngân hình như đã tìm được thảo dược có thể cứu nàng. Vô luận bất cứ nỗ lực gì, ta cũng phải tìm ra phương pháp có thể cứu ngươi. Về phần hài tử…” Hắn dừng một chút, vô cùng áy náy hối lỗi thấp giọng bên tai nàng, “Ta muốn nàng sinh cho ta một hài tử, ta chỉ muốn nàng sinh cho ta, những người khác ta đều không cần. Chờ cho thân thể của nàng điều trị tốt, sẽ có, sẽ có!”
Bàn tay vuốt ve bụng Cảnh Dạ Lan, hắn cúi đầu dựa vào. Đứa nhỏ chưa sinh ra lúc trước đã từng cách nơi này đá hắn. Lực đạo chỉ nho nhỏ kia, từng làm cho nội tâm của hắn nổi lên biến hoá vi diệu .
“Vì sao là ta? Vì sao là ta?” Nàng nức nở, đột nhiên đấm đánh đầu vai hắn. Mà hắn cũng không hề buông cánh tay đang ôm nàng. Tuỳ ý Cảnh Dạ Lan dùng sức cắn đầu vai hắn, chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, cho đến khi thân mình run run của nàng dần bình tĩnh lại.
“Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Cảnh Dạ Lan vô lực nằm úp sấp tựa vào trên nệm, hơi thở mỏng manh hỏi hắn, máu tanh trong miệng vốn là máu của Hiên Viên Khanh Trần, trong đôi mắt rưng rưng nổi lên mờ mịt mông lung, khí trời sau lưng, mang theo một tia lãnh ý.
Ngoại trừ tràn đầy xin lỗi trong lòng cùng áy náy, Hiên Viên Khanh Trần cái gì cũng nói không nên lời, làm không được!
Trong nháy mắt mùa đông lạnh lẽo, đã không còn lạnh!
Mấy ngày nay, quan hệ của bọn họ so với dĩ vãng đã dịu đi không ít. Điều duy nhất mà Hiên Viên Khanh Trần lo lắng là thuốc nàng cho dùng càng ngày càng ít, mà ở chỗ Vô Ngân không có nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế nàng phát độc mới.
Mỗi một lần độc tố trong người nàng phát tác, hắn đều ở bên cạnh nàng thâu đêm. Mà nàng cũng không lại nói lời lạnh nhạt nữa, thậm chí có lúc miệng nàng cong lên ý cười là dành cho hắn.
***
Bắc An tuyết rơi lớn suốt bảy ngày, không có ý ngừng lại. Cảnh Dạ Lan sợ lạnh, nên vẫn ở lì trong phòng, hắn cũng ở cùng nàng. Nàng thích thưởng tuyết, Hiên Viên Khanh Trần luôn ôm nàng vào trong ngực, ngắm tuyết rơi bên cửa sổ. Đôi khi nhìn nàng ngủ trầm lắng trong lòng ngực, nhìn vẻ mặt nàng lúc ngủ, trong lòng hắn càng hiểu không thể buông tay.
Nàng đáp ứng với hắn bắt đầu lại một lần nữa, đã không còn coi hắn là thù địch như ngày xưa, nàng quyết định không nhắc tới chuyện đứa nhỏ cùng Tiểu Khả. Chỉ dịu dàng ngoan ngoãn ở bên người hắn, tuỳ ý hắn đối đáp ôn nhu như thế nào, Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng khó có được nét mặt tươi cười, hận không thể dừng thời gian lại ở giờ khắc này.
Cuộc sống yên ổn và bình thản qua đi rất nhanh, hắn nhận được cấp báo, biên giới có tình hình quân sự mới, yêu cầu hắn phải đích thân đi đến đấy.
“Mị Nô, ta phải đi ra ngoài một thời gian, chờ ta trở lại!” Hắn sủng nịnh hôn người bên người mới tỉnh lại, mắt buồn ngủ mơ hồ chính là Cảnh Dạ Lan.
“Vậy ngươi có thể trở về sớm một chút không?” Cảnh Dạ Lan vừa nghe hắn nói, nhất thời buồn ngủ biến mất. Chống cằm, có chút không muốn nói.
“Sẽ nhớ ta sao?!” Hắn hôn lên đôi môi kiều mỵ của nàng, nhìn gương mặt nàng ửng đỏ, nhịn không được muốn biết câu trả lời của nàng.
Cảnh Dạ Lan hừ nhẹ, “Không đứng đắn, ai thèm nhớ ngươi!” Nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh, nàng không khỏi thì thầm: “Buổi tối tuyết rơi, có muốn uống một chén không?”
“Nếu như rửa tay nấu canh, ta sẽ ngựa không dừng vó trở về!” Hiên Viên Khanh Trần không cho nàng chuyển hướng đề tài, “Sẽ nhớ ta sao?” Hắn không ngừng cố gắng tiếp tục hỏi.
Câu cổ của hắn kéo xuống, Cảnh Dạ Lan kiều mỵ cười, “Ngươi sẽ nhớ ta sao?” Nàng như đứa nhỏ không nghe được câu trả lời của hắn sẽ không chịu thả ra.
“Ta sẽ, bởi vì nàng đã ở trong trái tim của ta, mỗi một lần hô hấp ta đều nhớ tới Mị Nô của ta.” Rõ ràng là một lời tâm tình buồn nôn, nhưng hắn lại nói rất nghiêm túc.
“Ta không ngờ, ngươi tốt nhất cũng đừng nghĩ đến ta.” Cảnh Dạ Lan tránh né ánh mắt ôn nhu của hắn, ánh mắt lại tạt đến bình dược bên gối, ý cười thản nhiên trên mặt chỉ một thoáng đều thối lui, dược không còn lại mấy viên. Nói đúng là, nàng tự định ra thời hạn cho mình.
“Ta sẽ mang về cho nàng cái gì đó nàng thích, nàng phải đợi ta trở về, chắc lúc đó Vô Ngân cũng đã nghiên cứu chế tạo ra được thuốc.” Hiên Viên Khanh Trần nghĩ rằng nàng lo lắng số lượng giải dược không được nhiều lắm, vội vàng an ủi.
Nàng nheo lại đôi mắt nở nụ cười, “Được, ta sẽ chờ ngươi, trở về sớm một chút.”
Nàng đứng dậy thay cho hắn bộ áo giáp xuất hành, Khanh Trần, nếu sau lần này lại gặp lại, thật sự không bằng không gặp.