Nhất là Hiên Viên Khanh Trần, trong trận đấu với Vân Phong, hắn cũng biết được thực lực người này không thể khinh thường. Ngay cả hoàng huynh cũng phải kiêng kị hắn ta ba phần, vậy nên hắn mới muốn Vân Phong dù sống hay chết thì cũng phai giữ được Hiên Viên Khanh Trần ở lại Lan Lăng.
Bề ngoài tuy Hiên Viên Khanh Trần là phiên vương Đại Nguyệt, lần này Đại Nguyệt đưa tới công chúa chủ động giao hảo, ngụ ý là muốn dàn xếp để Lan Lăng buông tha cho hắn ta. Có điều, sao hắn lại không biết, chuyện bất hòa giữa huynh đệ bọn hắn đã sớm không phải ngày một ngày hai, bằng không sẽ không có chuyện hoàng đế Đại Nguyện muốn làm suy yếu binh quyền trong tay Hiên Viên Khanh Trần. Chỉ sợ mưu đồ của Hiên Viên Triệt không hề nông cạn một tầng ý tứ như thế.
- Đúng rồi, Vân Phong. Vừa rồi Bắc An vương nói Hách Liên Quyền uy hiếp ngươi xuất binh, không biết nguyên nhân vì sao? Lúc ấy hình như ngươi có nói là phụ tá của mình cũng bị bắt đi?
Tô Vân Phong nghe vậy nhưng chưa kịp trả lời thì đã bị Hiên Viên Khanh Trần cướp trước một bước.
- Vì không muốn Lan Lăng vương hiểu lầm nên cô vương muốn làm rõ một chuyện trước tiên. – hắn mỉm cười nói. – Kỳ thực lần này cô vương có thể kết duyên cùng Cảnh Lan cũng ít nhiều nhờ Vân vương gia.
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Tô Vân Phong rồi gật gật đầu. Bỏ qua không nói những chuyện khác, Hiên Viên Khanh Trần bình tĩnh xem xét lại thì thấy, nếu lúc trước không có Tô Vân Phong cứu giúp thì hắn cũng không có khả năng gặp lại Cảnh Lan. Tuy vạn phần không muốn thừa nhận nhưng hắn vẫn luôn nhớ kỹ phân tình này.
- Vậy sao Vân Phong? – Lan Lăng vương thấy Tô Vân Phong trầm mặc không nói gì thì nghi hoặc hỏi.
- Hoàng thượng, vi thần có việc giấu diếm hoàng thượng. – Tô Vân Phong xoay người thỉnh tội. – Thực ra, ngay từ đầu…
- Thực ra vương gia là vì Cảnh Lan. – Cảnh Dạ Lan tiến lên một bước, ngăn đón những lời Tô Vân Phong muốn nói. – Lúc trước nói phụ tá của vương phi bị bắt đi, kỳ thật là do Cảnh Lan mạo hiểm lấy danh nghĩa Cảnh công tử đi cùng Bắc An vương. Vì là nữ tử sẽ có nhiều điểm bất tiện nên Cảnh Lan mới đóng giả, lấy tên gọi trùng với tên vị phụ tá kia; không ngờ Tây Sở vương sớm đã mai phục tại nơi đó muốn chúng ta bị mắc bẫy. Vương gia nhân hậu, dù khi đó đang phải bận tâm tới đại cục Lan Lăng, mặt khác lại không muốn người vô tội bị cuốn vào vòng tang mệnh, đâm lao đành phải theo lao, cuối cùng đành lấy danh nghĩa Cảnh công tử cứu Cảnh Lan ra. – đôi mắt trong như nước của nàng gợi lên ý cười đầy cảm kích rồi hướng Tô Vân Phong hơi hơi hạ thấp người.
Nàng bình yên tới bây giờ là vì còn có hắn bên người giúp đỡ. Đúng là Tô Tĩnh Uyển đáng chết nhưng Cảnh Dạ Lan không thể nhẫn tâm làm tổn thương Tô Vân Phong.
- Vậy giữa ngươi và Vân Phong là?
- Cảnh Lan là người tình cờ được Vương gia cứu, vẫn luôn ở trong vương phủ tá túc. Lan Lăng vương, vương gia dụng tâm lương khổ, mong người không nên thấy ngài ấy vì cứu Cảnh Lan mà nghĩ ngài ấy không xem trọng an nguy của quốc gia. Mong Lan Lăng vương đừng trách tội! – nàng thỉnh cầu với lời lẽ rất khẩn thiết.
- … Cái đó … Cái đó là đương nhiên… – nghĩ lại hắn cũng thấy hợp lý. Hách Liên Quyền vừa chết, Tây Sở tạm thời tuy lớn tiếng tuyên bố muốn trả thù song nghĩ lại ý Hiên Viên Khanh Trần vừa nói cũng đúng. Ý đồ kết minh chỉ vì lợi ích đôi bên, nếu thấy lợi ích không có tính khả thi, thậm chí còn bị đối phương tính kế thì tội gì dây dưa với bọn họ.
- Được rồi, được rồi. Nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì xin mời Bắc An vương ngồi xuống. Mọi chuyện đều tốt, không cần nhắc lại việc cũ tránh làm không khí ngột ngạt. Nào, mời, mời.. – Lan Lăng vương nâng chén rượu hướng tới quần thần trong yến khách. Chốc chốc, khắp điện bừng bừng không khí ăn uống linh đình, cứ như vừa rồi không hề xuất hiện cái bầu không khí giương cung bạt kiếm kia.
Trong lúc đó, Hiên Viên Khanh Trần cũng nâng chén với Tô Vân Phong còn Tô Vân Phong chỉ cười lạnh nhạt, khách khí đáp lễ.
A Cảnh! Lâu rồi không nhìn thấy nàng. Mỗi lần hắn đều đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát nàng vì bệnh tình của Hiên Viên Khanh Trần mà bận rộn. Tô Vân Phong hắn đã thua, thua thảm hại. Có lẽ, ngay từ đầu hắn đã không chiếm được tiên cơ, chỉ là hắn không khống chế được cơn lũ tình cảm của mình, biến từ sự thưởng thức thành tình yêu thương nàng tự lúc nào.
Nhất là sau khi biết được chuyện Tĩnh Uyển, hắn lại cảm thấy mình không có tư cách yêu cầu hay nói gì với nàng. Lần này nhìn từ rất xa, đôi mắt linh động của nàng lúc nào cũng tập trung vào Hiên Viên Khanh Trần. Ở chung mấy tháng qua, chưa bao giờ hắn thấy nàng cười thoải mái giống như bây giờ.
Cảm giác mát lạnh mà chua xót hòa tan trong ly rượu, vô thức hắn ngửa đầu uống cạn. Dường như chỉ có công tử Vân vương gia là sớm đã thất thốt trong tiệc rượu hôm nay.
Giữa lúc yến hội vui vẻ thì có người nhanh nhẹn đưa cho Cảnh Dạ Lan một tở giấy. Trên mặt giấy viết mấy chữ xinh đẹp: Mị Nô, sau yến hội, hoa viên.
Là ai? Theo bản năng, nàng ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh Lan Lăng vương; còn nàng ta thì làm như lơ đãng không để ý gì, nụ cười thản nhiên, phong tình, tao nhã!
- Làm sao vậy? – bàn tay to lớn của Hiên Viên Khanh Trần ôm chầm lấy vòng eo nàng. Khi đôi mắt yêu dị của Hiên Viên Khanh Trần nhìn chăm chăm vào người phát ra thứ ánh sáng thần kỳ, sâu sắc thì nàng nhẹ giọng gọi.
- Khanh Trần?
- Ừm! – ánh mắt hắn thoáng cái biến thành sủng nịnh, đáp lời.
- Nàng là ai? – người này là ai? Sao lại làm Hiên Viên Khanh Trần tức giận tới vậy?
Đáy mắt hắn hấp háy, lập tức trán nhăn lại, giọng nói thì thầm bên tai nàng:
- Nhớ kỹ, tránh xa nàng ta một chút! – bàn tay to lớn không khỏi kéo nàng lại sát người hơn.
Qua ba tuần rượu, không biết mỹ nhân bên cạnh Lan Lăng vương đã rời đi tự lúc nào. Cố tìm một cái cớ, Cảnh Dạ Lan cũng rời khỏi yến hội, đúng hẹn lần mò vào trong hoa viên. Khanh Trần không chịu nói nàng ta là loại người nào song trực giác mách bảo nàng rằng, người này không hề đơn giản.
Đứng bên cạnh hồ nước là một thân y phục màu đỏ lay động trong gió. Sắc hoa đua nở trong vườn nói thật còn thua kém vài phần so với nhan sắc của nàng ta.
- Là ngươi tìm ta? Có việc gì sao? – trong lòng Cảnh Dạ Lan cũng không có mấy giật mình.
Sắc trời dần tối, xa xa phía chân trời hiện lên một quầng sáng đỏ le lói. Miệng nàng ta thì thầm hát một làn điệu, giai điệu tuy không liền mạch nhưng uyển chuyển, dễ nghe, động lòng người. Cảnh này hình như giống với một câu chuyện Cảnh Dạ Lan nàng đã đọc trong một cuốn sách, mỹ nhân ngư dưới biển sâu hiện lên ca hát trong bóng đêm, giọng hát tuyệt vời đã mê hoặc những con thuyền bỏ neo dừng lại.
Nàng đã tới đây nhưng nàng ta vẫn không dừng lại làn điệu; sau khi kết thúc một khúc thì mới xoay người lại đánh giá Cảnh Dạ Lan!
Khẽ nâng tay, nàng ta mỉm cười:
- Quả thật là ngươi, Mị Nô!