Ngón tay ở môi nàng vẽ ra một hình môi đẹp đẽ, hắn cúi xuống thân mình chính là môi cùng môi ma sát, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng chưa rút đi được.
“Cảnh Lan…Cảnh Lan” Hắn vong tình gọi nàng.
Cảnh Dạ Lan chậm rãi nhắm mắt lại, hắn một tiếng một tiếng gọi nhỏ, làm cho lòng nàng nổi lên từng trận gợn sóng, thân thể của nàng trốn không ra khỏi trói buộc của hắn, một chút bị Hiên Viên Khanh Trần châm trong lòng nàng khát vọng bị đè nén một lúc lâu.
“Uhmmm..” Thanh âm nàng như có như không làm như đáp lại hắn.
Được nàng đáp lại, Hiên Viên Khanh Trần nâng thân thể của nàng dậy, mặt kề mặt ôm nàng vào trong ngực, ngón tay dừng lại ở chỗ vết thương của nàng.
“Nói cho ta biết, là ai làm nàng bị thương?” Hắn trìu mến nhưng cũng rất cẩn thận vuốt ve, nhìn nàng lơ đãng nhíu mày, động tác tay lại càng thêm mềm nhẹ. Đầu lưỡi khẽ liếm vết thương, cảm nhận được thân thể của nàng run rẩy, trong đồng tử mắt hàn sương ngưng kết.
Cảnh Dạ Lan vô lực dựa vào trong lòng hắn, sau khi dồn dập thở dốc, nàng chậm rãi đứng dậy đẩy Hiên Viên Khanh Trần ra. Nếu lại tiếp tục, nàng thật sự sợ chính mình sẽ một lần nữa không khống chế được.
“Ta phải đi.” Nàng cắn cắn đôi môi, làm cho tâm cứng rắn mà nói.
“Cảnh Lan.” Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng quật cường quay đầu đi, nắm lấy miếng vải bị đẩy qua một bên khỏa ngực đang chuẩn bị quấn quanh thân thể, “Đừng đi!” Hắn từ sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, thanh âm run nhè nhẹ: “Theo ta trở về, theo ta trở về.”
“Bắc An Vương, Hoa Mị Nô đã chết, ngươi cần gì phải dây dưa với ta?” Nàng biết tránh hắn không được, ngược lại buông tha cho, chỉ là thuận theo cho hắn ôm vào trong ngực. Miệng vết thương trên lưng trên mu bàn tay hắn, lại bởi vì dùng sức mà máu tươi chảy ròng ròng.
Dòng máu ấm áp dừng lại ở trên cỏ xanh, giống như một hạt đậu đỏ tương tư.
Đầu ngón tay Cảnh Dạ Lan khẽ nhúc nhích, muốn giơ lên vuốt ve an ủi, nhưng vẫn kìm chế ý niệm mãnh liệt như vậy trong đầu.
“Ta muốn nàng, mặc kệ nàng là Hoa Mị Nô hay là Cảnh Dạ Lan, ta đều muốn!” Hắn hôn tinh tế tấm lưng của Cảnh Dạ Lan , một chút hạ xuống đem nàng quấn quanh ở trong lòng của mình.
Hắn là muốn chiếm hữu nàng, thể xác hay trái tim nàng, đều chỉ có thể thuộc về một mình Hiên Viên Khanh Trần hắn mà thôi.
“Bắc An Vương…” Đang nói không có hết câu, nàng bị đau, là Hiên Viên Khanh Trần trừng phạt nên cắn nàng.
“Ngươi quên phải gọi ta là cái gì rồi sao?” Hắn nheo lại đồng tử mắt bên trong nở rộ một vòng dục mới. Lửa giống như muốn cắn nuốt nàng một lần nữa, cùng nàng giao hợp, tốt đẹp sung sướng làm cho hắn khó có thể tự kiềm chế. Trúc trắc như nàng lại cho hắn một loại dẫn dắt, kích thích làm cho hắn cảm thấy lưu luyến tán thưởng, thân thể phù hợp như thế, quen thuộc nhưng vẫn là hấp dẫn như thế.
Nàng trong phạm vi lột xác, từ lúc ban đầu găp lại ngây ngô đến bây giờ, khuôn mặt bày ra phong tình, nhấc mi nhăn mày cười, ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần rốt ruộc không rời khỏi nàng được, trong lòng cũng đầy hình ảnh của nàng.
Một chút biến hóa nho nhỏ gì của nàng cũng đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, nhưng nhất định cũng sẽ chi phối hắn.
“Khanh Trần, ngươi buông ta ra.” Cảnh Dạ Lan thở dài một tiếng, thân thể hắn biến hóa trong nháy mắt, nguyên nhân gây ra tự nhiên là bởi vì nàng.
“Theo ta trở về.” Hắn đề cập đến một lần nữa, hơi thở nóng rực phả nhẹ lên da thịt của nàng, là khát vọng thật sâu đối với nàng.
“Không.” Trong ánh mắt hiện lên một tia do dự, nhưng ngữ khí lại kiên định phi thường.
“Nàng rõ ràng là thích ta, vì sao lại muốn phủ định tình cảm của chính mình, thân thể của nàng thành thật hơn rất nhiều so với tâm của nàng!” Hắn có chút căm tức vặn thân thể của nàng đối diện mình, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng.
Thân thể phản ứng không hề có bắt buộc, ngược lại nóng bỏng vui thích tiếp nhận hắn. “Cảnh Lan, trong lòng nàng có ta, bằng không vì sao nàng vừa rồi lại không hề động thủ giết ta, ngược lại làm cho ta có khả năng thừa cơ ôm lấy nàng nhảy xuống ngựa ?!”
Hắn chất vấn, Cảnh Dạ Lan từ chối cho ý kiến, nếu thật sự có thể nhẫn tâm giết hắn, cũng sẽ không đi đến bộ dáng xấu hổ bây giờ bên này.
“Trả lại cho ta.” Cảnh Dạ Lan xoè bàn tay ra.
Hiên Viên Khanh Trần nhíu mày, hắn biết thứ nàng muốn là cái gì. “Không được, trừ khi nàng đáp ứng yêu cầu của ta.” Giờ phút này hắn một bộ tiểu vô lại bộ dáng, dù sao cũng không cho.
“Ngươi thật sự rất vô lại!”
“Gặp gỡ nàng ta chính là vô lại!” Nhìn nàng có chút gấp gáp, Hiên Viên Khanh Trần ngược lại chậm rãi đứng lên, cá tính nàng quật cường, nhưng cũng không chịu nổi hắn vô lại , nhìn nàng tức giận đỏ hai gò má, dỗi mặc quần áo, nhưng lại không nói phải rời khỏi giống như lúc nãy, hắn ngược lại giữ chặt lấy cổ tay của nàng: “Nàng vẫn luyến tiếc ta.”
“Không biết xấu hổ, ai luyến tiếc ngươi!” Bỏ cũng không ra bàn tay dính trên người nàng, Cảnh Dạ Lan lần đầu phát hiện, phía sau mộtHiên Viên Khanh Trần lãnh khốc vô tình còn có một mặt như trẻ con. “Ngươi đừng tưởng rằng đoạt đi, thì ta không có cách nào lấy trở về.”
“Ừ, ta biết nàng có bản lĩnh, ta chờ nàng tới lấy lại, nếu ngươi thua thì phải theo ta trở về.” Hắn đeo cái khóa lên cổ, mỉm cười nhìn nàng trừng mắt nhìn hắn ở một bên.
“Ngươi chờ xem!” Cuối cùng nàng không địch được sự vô lại hắn , nhưng lại không thể theo hắn một đường trở về, biến mất lâu lắm ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi.
***
Sau khi Tô Vân Phong theo Mặc Câu di chuyển một vòng lớn, nhưng lại lần nữa quay về địa điểm vừa rồi, đột nhiên, nhìn thấy Cảnh Dạ Lan cùng Hiên Viên Khanh Trần một hàng đứng ở nơi đó tựa hồ như đã đợi bọn họ hồi lâu.
“A Cảnh.” Tô Vân Phong vội vàng tiến lên phía trước.
“Vương gia.” Nàng thấp giọng hồi đáp, sửa sang lại quần áo thật tốt, một lần nữa mang lại mặt nạ, bề ngoài nhìn nàng tựa hồ không có gì thay đổi so với vừa rồi, một lòng đã sớm ngàn hồi trăm chuyển.
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Hắn lo lắng thời điểm nhìn thấy Cảnh Dạ Lan mới tiêu tán, ngược lại nhìn Hiên Viên Khanh Trần một bên không nói, “Bắc An Vương mạnh khoẻ.”
“Mạnh khoẻ.” Hắn thuận miệng đáp, ánh mặt lại lạc ở trên ngừơi Cảnh Dạ Lan cười khẽ huýt miệng gọi Mặc Câu. Ngay sau đó lại vươn tay, “Cảnh công tử.”