Mục lục
Tù Phi Tà Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe môi hắn gợi lên một chút tươi cười tà mị, trong đôi mắt không chút nào che dấu tình ý. Dục vọng áp vào bên tai Cảnh Dạ Lan: “Không còn kịp nữa rồi.”

Cúi người mạnh mẽ đè xuống bao phủ trên thân thể của nàng, nụ hôn ẩm nóng cuồng loạn tàn sát bừa bãi thân thể của nàng, bàn tay nóng bỏng bao trùm ở trên thân thể mềm mại của nàng, có ý định khêu khích. Đùa với hắn biết rõ mỗi một chỗ mẫn cảm điểm.

Nâng lên cặp mông mượt mà của nàng, làm cho hai người kề khít càng gần, giữa hai chân nóng cháy bừng bừng phấn chấn gần như muốn nổ tung.

“Không được…Không được…” Nàng phe phẩy đầu, vô lực kháng cự khát vọng của hắn.

“Cảnh Lan…” Trong mắt hắn nổi lên một tia đau đớn, một lần một lần cự tuyệt, đã đến cực hạn hắn có thể chịu đựng.

“Ta, ta không thương ngươi…” Thanh âm nàng rất nhỏ truyền ra từ môi, đã có chút khiếp đảm không dám nhìn chăm chú đôi mắt của hắn.

Biết rõ câu trả lời của nàng từ đầu đến cuối là muốn thương tâm, hắn vẫn chính mình nghe một lần lại một lần. Thong thả bế thu hút con ngươi, khi lại một lần nữa mở ra, trong đồng mâu mất đi nhiệt độ phút chốc nổi lên dục vọng không có cách nào dập tắt. Hảo diễm

“Cho ta, ta muốn nàng… ” Dục vọng bá đạo độc chiếm nung đỏ đôi mắt của hắn, giọng nói khàn khàn. Chỗ riêng tư bí mật đã sớm bị hắn vuốt ve ẩm ướt trơn trượt, thân mình không hề báo động trước trầm hạ, không chút do dự đưa hắn nóng cháy dục vọng thiêu đốt nhập vào trong thân thể của nàng, cao đến đỉnh thân thể chỗ mềm mại tinh tế nhất.

“Uhm…. ” Trong thân thể bất an xao động, làm cho thân thể của nàng không khỏi cong người nẩy lên, tiếp nhận hắn đi vào, hy vọng có thể nhét vào. Không tự chủ được nâng thân thể lên, vừa đúng cùng hắn dán hợp chặt chẽ không thể tách rời. Thân thể phập phồng, làm cho nàng phát ra một tiếng cúi đầu rên rỉ, giống như khốn khổ giống như vui thích tình cảm lượn lờ ở lòng của đầu nàng .

Trong cơ thể vốn là đã không xa lạ lắm nhưng lại lâu lắm không có bị nhen nhóm ngọn lửa trong nháy mắt bởi vì hắn mà mãnh liệt thiêu đốt. Nàng không thể không thừa nhận, thân thể của nàng đã sớm phản bội chính mình ý thức, thần phục Hiên Viên Khanh Trần, thậm chí mãnh liệt khát vọng hắn vuốt ve. Nàng xấu hổ, nhưng cũng không thể không bình tĩnh điểm này.

Mà đòi hỏi của hắn, nhưng cũng vì nàng một chút vô tình cử động mà trở nên như một trận bão điên cuồng.

Bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, làm cho thân thể phía dưới của nàng di chuyển, làm cho nàng có thể tiếp nhận hắn một cách trọn vẹn. Ánh mắt chuyên chú mà mê muội, cực kì yêu thương vuốt ve nàng.

Nâng lên cặp mông của nàng, trong phập phồng, tốc độ, lực đạo nhanh mạnh, trong giây lát, va chạm thật sâu, thân thể giống như vỡ tan ra phóng thành tia lửa, cơ hồ muốn co rút. Làm cho nàng không khỏi đặt lên đầu vai hắn, sắp vô lực chịu nổi vui thích, mượn từ dấu vết đầu ngón tay nàng lưu lại trên người Hiên Viên Khanh Trần.

“Xuỵt, đừng để cho bọn họ có thể nghe được.” Hắn tà mị cười, thở hổn hển, thật mạnh hôn lên nàng, rên rỉ tràn đầy trong yết hầu, bị hắn bá đạo hôn phủ kín, chỉ có thể phát ra tiếng nỉ non trong miệng hắn.

Ánh nắng chói mắt xuyên qua kẽ lá, lộn xộn chiếu xuống , toả ra một đạo quang ảnh nửa nắng nửa âm u. Thân thể của nàng nổi lên một tầng hồng nhạt, tinh mịn mồ hôi trải rộng toàn thân. Ở trong vòng tay hắn đang nắm giữ, Cảnh Dạ Lan dần dần thả lỏng thân thể lúc đầu cứng ngắc, mềm mại nghênh hợp, cảm giác như dòng điện tê dại xuyên qua toàn thân nàng.

Cách đó không xa là thanh âm của người hầu.

“Vương gia, căn cứ theo vết chân ngựa đã đến ngay nơi này, nhưng lại không nhìn thấy Cảnh công tử cùng Bắc An Vương.”

Tô Vân Phong có chút nôn nóng nhìn bốn phía, tầm mắt bị cây cỏ cao che khuất. Suy nghĩ một chút, hắn trầm nói: “Lục soát xung quanh.”

“Dạ.” Trong lúc nhất thời, người hầu đi theo bắt đầu tìm kiếm.

A Cảnh, ngươi ở nơi nào? Trong lòng Tô Vân Phong thiết tha, trên khuôn mặt lạnh nhạt lộ vẻ xúc động khó gặp.

Hiên Viên Khanh Trần cùng Cảnh Dạ Lan cũng nghe thanh âm của bọn họ, hắn dừng động tác lại, nằm ở đầu vai của nàng, thân hình mồ hôi che kín một tầng kề khít nàng.

“Nơi này không có.”

“Nơi này ta cũng không tìm được.”

“Chúng ta đi đến trước mặt tìm xem.”

Bước chân của người hầu đi đến nơi này, hắn thấp giọng rủa một tiếng, thân hình lại bắt đầu tiếp tục động tác vẫn chưa từng ngừng lại. Ánh mắt mỉm cười, nhanh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sắp nhăn lại, phần eo cũng bắt đầu không hoà hợp di chuyển nhiều.

Cảnh Dạ Lan kinh hoàng trừng mắt to, cắn chặt sắp muốn phát ra tiếng rên rỉ. Động tác của Hiên Viên Khanh Trần ngược lại cuồng dã lên, không cho nàng cơ hội thở dốc nào, xu thế muốn đẩy ham muốn của nàng lên cao nhất.

Bất đắc dĩ lại bất lực, nàng chỉ có thể nâng thân thể lên, một ngụm cắn đầu vai hắn, hai tay ôm chặt hắn, mãnh liệt co rút nhưng lại cảm thụ hắn phấn khởi.

Trên đầu vai đã có mấy chỗ được nàng vinh hạnh lưu lại vết cắn, hiện lên màu hồng nhạt, Hiên Viên Khanh Trần trìu mến ngậm thuỳ tai sớm đã vì ngượng ngùng mà ửng hồng của nàng. Lẫn nhau gian, lắng nghe tim đập cùng chân thật thở dốc.

Bước chân người hầu càng ngày càng tiếp cận nơi này, Hiên Viên Khanh Trần ngược lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Cảnh Dạ Lan không khỏi vươn tay, bàn tay nho nhỏ bao trùm môi hắn, dùng sức bịt chặt.

Đáng giận! Kế tiếp nàng hối hận cách làm của chính mình, Hiên Viên Khanh Trần khẽ liếm lòng bàn tay của nàng, ngón tay không an phận bao trùm trước ngực rất tròn của nàng, một chút thu nạp vuốt ve.

Vẻ mặt cấp bách của nàng đỏ bừng, chỉ có thể run run thân thể, dùng sức cắn đôi môi, chống lại ý cười thật sâu ở đáy mắt hắn, Cảnh Dạ Lan chỉ có thể bắt buộc chính mình bế thu mắt.

Làm sao bây giờ? Tiếng bước chân cơ hồ như ở bên tai, chỉ cần lướt qua cây cối là có thể nhìn thấy nàng cùng Hiên Viên Khanh Trần.

“Ồ, các ngươi xem, đây không phải là ngựa của Bắc An Vương hay sao?” Có người giờ phút này hô to lên.

“Đi theo nó!” Xa xa đột nhiên Tô Vân Phong la lên, hắn biết Mặc Câu là con ngựa tốt khoẻ hiếm có, luôn luôn đều chỉ đi theo bên người Hiên Viên Khanh Trần.

“Dạ, Vương gia!” Một trận tiếng bước chân vội vàng, bọn họ dần dần đi xa, tâm Cảnh Dạ Lan mới chậm rãi buông, nhưng thân thể ngay sau đó lại bị ôm càng chặt.

“Chúng ta tiếp tục.” Bên tai là hắn cười khẽ, không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Hiên Viên Khanh Trần nâng cái mông nàng lên,thẳng lưng hướng lên trên, tiếp tục động tác vừa rồi thiếu chút nữa bị cắt ngang.

Trong lúc nhất thời, rên rỉ cùng thở dốc đều trào ra đan vào triền miên, kèm theo tiếng nỉ non nhỏ, xoay quanh bụi cỏ trầm tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK