“Ngươi không xứng, hài tử của cô vương chỉ có thể từ Hoa Mị Nô kiếp sau sinh hạ!” Vẻ mặt hắn khinh thường.
“Nhưng nàng căn bản là không thể…”
“Ngươi câm miệng, nếu không phải bởi vì ngươi mà Mị Nô có thể như vậy sao? Nàng đã yêu cầu cô vương buông tha cho ngươi một lần, nhưng ngươi cũng biết tính tình của cô vương, cô vương sẽ không khiến bất cứ người nào có lỗi với người của cô vương dễ chịu, đối với ngươi cũng sẽ giống như thế.”
“Nàng ấy luôn luôn biết đến một ngày!” Tô Tĩnh Uyển nhìn Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, đột nhiên đi nhanh tiến lên nắm lấy cổ nàng.
“Tô Tĩnh Uyển, nếu ngươi dám nhiều lời thêm một câu nữa, cô vương sẽ khiến ngươi chết ngay lập tức.”
Yết hầu bị xiết chặt, không khí càng ngày càng rất thưa thớt, mặt Tô Tĩnh Uyển đỏ lên cũng không giãy dụa, “Khanh Trần, ngươi ta phu thê mấy năm, ta giúp ngươi không ít, ngay cả mạng của Thu Thuỷ cũng là do ta cứu, ngươi đối đãi với ta như thế không sợ Hoa Mị Nô sau khi biết, cũng sẽ hết hy vọng đối với ngươi sao?!”
Bàn tay của hắn chậm rãi buông ra, một lát sau mới trả lời, “Cô vương sẽ không quên những gì ngươi đã làm, lúc trước ta đã hứa với ngươi nếu ngươi có thể cứu được Thu Thuỷ, cô vương cả đời này sẽ hậu đãi đối với ngươi. Nhưng là, ngươi sắp đặt hại chết trưởng tử của cô vương, cùng nha đầu của nàng, khoản nợ này không thể không đòi ngươi!”
Tô Tĩnh Uyển vuốt vệt dây trên cổ, khàn khàn nói: “ Khanh Trần, nếu không phải ngươi vội vã cứu Thu Thuỷ, nàng cũng sẽ không bị hoả liên cắn, đối với nàng ta mà nói, ngươi không phải cũng là hung thủ giết đứa nhỏ của nàng, mà ta đây cũng chỉ là giúp ngươi mà thôi!”
Nước mắt trong mắt ràn rụa, nàng yêu cố chấp cũng yêu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ là trong lòng cái nam nhân này luôn luôn không có vị trí cho nàng, thậm chí trong mắt cũng khó có hình bóng của nàng. Nhưng là nàng vẫn yêu, yêu đến khiến cho chính mình trở nên hèn mọn nhỏ bé nguyện vọng sinh cho hắn một đứa con trai cũng không được.
Vì sao nàng lại từng bước rơi xuống bước này? Tình yêu của nàng bị chân hắn giẫm lên, sinh sôi giẫm vỡ là lòng của nàng!
“Đó chuyện của cô vương. Từ giờ trở đi, ngươi vẫn tiếp tục an trong Bắc An phủ, tốt nhất về sau Mị Nô phải vô sự, nếu nàng có sơ xuất cái gì, Tô Vân Phong cũng không thể nào cứu được ngươi!” Hắn nói vô tình, không thể phủ nhận rằng Tô Tĩnh Uyển đã nói đúng, trên tay hắn cũng lây dính máu tươi của con chính mình.
Cười thể thảm, Tô Tĩnh Uyểu từng chút từng chút đứng thẳng thân mình, “Ta sẽ không đi nơi nào cả, chỉ cần được ở bên người Vương gia, Tĩnh Uyển nhất định sẽ ngoan ngoãn, thỉnh Vương gia đừng bắt ta rời đi!” Mỗi từ nàng nói ra, đều giống như đao nhọn hung hăng đục khoét trong lòng nàng, máu chảy đầm đìa làm cho nàng thống khổ.
“Tự giải quyết cho tốt!” Lạnh lùng bỏ lại những lời này hắn phất tay áo rời đi.
Thân ảnh của hắn tuyệt tình rời đi, không có một tia thương tiếc. Thân mình Tô Tĩnh Uyển dựa vào cánh cửa chậm rãi phát run xụi lơ trên mặt đất.
Khanh Trần, trái tim của ta thật sự rất đau, ngươi lạnh lùng, ngươi nói ngươi không có trái tim nhưng lại giả bộ trước nữ nhân khác, ta không chiếm được trái tim của ngươi, ta đây tình nguyện cùng ngươi đau giống nhau! Không, ta muốn ngươi phải đau hơn ta gấp trăm ngàn lần!
Ngươi không cần hài tử của ta, bởi vì ta không xứng! Nhưng ngươi lại gián tiếp giết chết đứa con của chính mình, người phụ nữ ngươi muốn, không có cách nào một lần nữa sinh hạ cho ngươi một đứa con nối dòng, thật sự là thiên đại châm chọc, buồn cười tới cực điểm! Nàng tiêu sái đi đến trước mặt Cảnh Dạ Lan, vươn tay tái nhợt như quỷ trảo, làm cho Cảnh Dạ Lan vừa thấy, vội vàng tránh ra.
“Ngươi sợ cái gì?” Nàng thản nhiên cười, sâu kín nói, “Không cần dùng ánh mắt thương hại đó để nhìn ta, ở trong Bắc An Vương phủ này, nữ nhân thật sự hạnh phúc đó chính là Thu Thuỷ, ngươi cùng ta đều đáng thương như nhau!”
Cảnh Dạ Lan nhíu mày, “Tô Tĩnh Uyển, chuyện tình lúc đó giữa ngươi và Hiên Viên Khanh Trần, các ngươi tự mình đi giải quyết, không liên quan gì đến ta, ngươi tốt nhất không nên tiếp tục quấy rầy ta, bằng không ta sẽ thực sự không hạ thủ lưu tình đối với ngươi!” Nói xong nàng vòng đi tránh Tô Tĩnh Uyển.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận! Nàng cũng không đồng tình với người khác, không dựa vào chính mình cố gắng sống, lại nhiều đồng tình cũng không cứu được người. Hơn nửa tình cảm của con người, không thể có nửa phần miễn cưỡng.
“Mị Nô, ta thực hâm mộ ngươi.” Nàng đột nhiên nhỏ giọng nói, đầu vai mảnh khảnh hơi run run.
“Hâm mộ ta?, không cần, ngươi vừa rồi còn nói ta với ngươi đáng thương giống nhau.”
Tô Tĩnh Uyển nâng mắt chăm chú nhìn nàng, “Tuy rằng Khanh Trần trước kia đối với ngươi làm không ít lỗi sự, nhưng hắn ít nhất cũng đã có hối ý, ta biết hắn còn thêm sủng ái ngươi, khó tránh khỏi sẽ ghen tị với ngươi, chẳng qua ngươi cùng ta đều là nữ tử, ta cho dù nếu không cùng ngươi, khó tránh khỏi cũng sẽ thay ngươi khó chịu.” Nói xong nàng nhịn không được nước mắt rơi xuống.
“Thay ta khó chịu cái gì?!” Cảnh Dạ Lan có chút khó hiểu.
Tô Tĩnh Uyển giống như hồn nhiên bất giác thần sắc của nàng khác thường, chỉ là có chút thương cảm tiếp tục nói: “Khanh Trần không có con nối dòng, ngươi là chính phi của hắn, về sau mặc kệ là Thu Thuỷ hay Tử Đại, vô luận ai có hài tử đều sẽ được ngươi nuôi lớn, ngươi không cần bởi vì không thể sinh hạ được con nối dòng mà thương tâm, lần trước ta nghe ngươi khóc khóc quá…”
Lập tức bắt được bàn tay như quỷ trảo của Tô Tĩnh Uyển, sắc mặt Cảnh Dạ Lan trắng bệch, “Ngươi nói ta không thể tiếp tục sinh con là có ý gì?” Máu toàn thân đang tuôn trào, lại trong nháy mắt bị đông lại, thân thể hàn ý nổi lên bốn phía.
“Tỷ tỷ, sau khi ngươi bị hoả liên cắn đẻ non, lại vì thuốc thí nghiệm của Thu Thuỷ, thời điểm độc tố trong người phát tác giống như chết đi, thân mình của ngươi làm sao có thể một lần nữa sinh con!” Tô Tĩnh Uyển có chút an ủi kéo tay nàng.
Cảnh Dạ Lan đưa tay theo cổ tay nàng rút ra, cũng không có nói gì, chính là hé ra gương mặt tái nhợt xoay người rời đi, giống như bước đi trên bông vải (mông lung), nàng cũng không biết mình trở lại Ngọc Thần Cung như thế nào.
Hiên Viên Khanh Trần khuya mới đến đây, đẩy cửa phòng ra, trong phòng vốn tắt hết đèn lại lần nữa sáng lên.
“Vì sao còn chưa ngủ?” Hắn có chút bực mình, dưới ánh nến lay động, nàng mỉm cười một mực im lặng nhìn hắn, mị thái trên mặt nàng hiện ra cực nhỏ vẻ kiều mị mệt mỏi.
“Ta đang đợi Khanh Trần ngươi trở về.” Nàng cúi đầu một tiếng, tiến về phía trước, chủ động đưa cánh tay vây quanh bên hông hắn. Khéo léo ngẩng mặt, con ngươi giữa dòng ánh sáng tràn đầy màu sắc, nũng nịu nói: “Trời lạnh, ta không ngủ được.”
Kiễng mũi chân, nàng ôm lấy cổ của hắn, ôn nhu hôn lên môi Hiên Viên Khanh Trần.
“Mị Nô…” Yết hầu hắn phát ra thanh âm sung sướng, hắn ôm chặt người trong lòng, sự chủ động và ôn nhu của nàng làm cho Hiên Viên Khanh Trần có chút kích động.