Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145

Ninh Thanh Trúc đứng ở bên cạnh, thấy Cố Văn và Mộc Mai gắn bó thân mật, trước mắt tối sầm.

“Am”

Ba người quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Thanh Trúc ngất xỉu ở cửa.

Sở Trọng Văn sợ hết hồn: “Em còn tưởng cô ta giả vờ chứ, không ngờ lại ngất thật, mau gọi người cho cô ta lên giường đi.”

Nhưng Cố Văn và Mộc Mai không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Trọng Văn, cũng không có ý gọi người vào giúp một tay.

Sở Trọng Văn không biết làm sao: “Không phải hai người muốn em bế cô ta lên giường đấy chứ?”

“Chẳng phải cậu thích gái đẹp lắm sao, lẽ nào Ninh Thanh Trúc không phải kiểu người cậu thích?”

Cố Văn cố tình hỏi Sở Trọng Văn, thực ra là bởi vì loại chuyện này để người ngoài xử lý thì không tốt, nếu như Ninh Thanh Trúc tỉnh lại, nhất định sẽ nhân cơ hội làm ầm ï một trận, Sở Trọng .. Văn được xem như là người nhà, chắc chăn sẽ không nói thêm được gì.

Có thể thấy được khuôn mặt của cô gái ngã trên mặt đất khá xinh đẹp, nhưng Sở Trọng Văn chỉ nhìn thoăng qua, vẻ mặt có phần ghét bỏ: “Em không thích loại phụ nữ làm ra vẻ này.”

Lúc này, Lăng Khải đã tỉnh lại, đầu tóc rối bù mơ màng nhìn về phía mọi người, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Sở Trọng Văn đi tới chỗ bạn giường của mình, sau đó ném quần áo lên trên người anh ta rồi nói: ‘Mau mặc quần áo vào, không thấy ch† dâu đang ở đây sao, lớn già đầu rồi mà còn thích ngủ khỏa thân, không biết xấu hổ là gì cả.”

Mộc Mai vội vàng quay người đi, lại nghe thấy Lăng Khải vừa mặc áo vừa lẩm bẩm: “Vừa rồi còn nhào lên người tôi nói muốn ôm tôi ngủ, vừa mới mặc quần vào đã lập tức lật mặt như lật . bánh tráng vậy.” : “Cậu nói cái gì đó?” Sở Trọng Văn xoa eo hỏi ngược lại, Lăng Khải tức giận đáp: “Không có gì, tôi chỉ nói cậu đẹp trai quá thôi!”

Thấy hai người cự cãi qua lại giống một đôi tình nhân hay giận hờn vu vơ nhau như vậy, Mộc Mai không nhịn được mà cười thầm. Sở Trọng Văn liếc nhìn sang Ninh Thanh Trúc đang nằm thẳng cẳng dưới đất thời gian lâu rồi mà vấn chưa tỉnh, xem ra cô ta thật sự đã ngất xỉu, vì thế anh ta đi qua bế ngang Ninh Thanh Trúc lên, không biết làm sao chỉ đành thở dài bất lực, haiz, ai kêu anh ta là người đàn ông ga lăng làm gì kia chứ.

Anh ta đâu giống ông anh chỉ biết có một mình chị dâu kia của mình, anh hoàn toàn không hề dùng ánh mắt nhìn một con người để nhìn những người phụ nữ khác.

Nhìn thấy Sở Trọng Văn ôm Ninh Thanh Trúc đi tới, Lăng Khải hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Em họ của anh Văn đấy, chính là cô bé tên Ninh Thanh Trúc, cậu cũng đã từng gặp rồi.”

Sở Trọng Văn vừa nói xong thì nhanh chóng đặt Ninh Thanh Trúc xuống bên còn trống của chiếc giường, Lăng Khải lập tức bật dậy, trông cứ như nằm chung chăn chung gối chung giường với Ninh Thanh Trúc sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm vậy.

Sở Trọng Văn và Lăng Khải cảm thấy rất xấu hổ khi cứ đứng mãi ở đây, vì thế hai người nói lân sau sẽ đến trò chuyện với Cố Văn xong thì đi ra khỏi văn phòng, đúng lúc Elsa đang đi tới, sau khi nhìn thấy Sở Trọng Văn, Elsa thẹn thùng cúi đầu chào: “Anh Trọng Văn”

“Không gặp mới mấy ngày mà em lại càng xinh đẹp hơn rồi.” Sở Trọng Văn rất giỏi trong việc giao tiếp với phụ nữ, lời khen của anh ta vừa tự nhiên lại chân thành tha thiết, sau đó còn đá lông nheo với người ta một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK