Mộc Mai từ xưa đến giờ cũng không bao giờ trách ông nội, hồi đó cũng là do chú thím thêm mắm thêm muối vào, mới làm cho ông nội đuổi cô đi.
Mộc Mai vẫn chưa quên ông nội đã yêu mến cô như thế nào khi ba mẹ cô vân còn ở nhà họ Mộc.
“Cô bé ngốc, sau này dù là ông nội có ở nhà hay không, cháu cũng phải cẩn thận chú thím” Di chúc đã được đưa cho luật sư Trương, khi Mộc Mai lấy được thì có thể nhận được toàn bộ tài sản của nhà họ Mộc.
Trong quá khứ, có thể Mộc Sĩ lo lắng rằng Mộc Mai sẽ nhận được tài sản, nên là Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đã gây bất lợi cho Mộc Mai.
Nhưng bây giờ Mộc Mai đã có Cố Văn, hai người họ có mối quan hệ tốt như vậy, và Cố Văn sẽ không để cho Mộc Mai xảy ra chuyện.
“Ông nội, ông đừng nói vậy nữa, ông nhất định sẽ khỏi bệnh” Mộc Mai cuối cùng cũng biết ông nội không hề thay đổi và vẫn yêu mến cô như mọi khi.
“Cháu đi đi, ông muốn nghỉ ngơi thật tốt” Mộc Đoàn vội vàng nói.
“Ông nội, hôm nay cháu sẽ ở lại chăm sóc ông” Mộc Mai có chút lo lăng, bây giờ ông nội đang ở trong tình trạng này, cô không đành lòng để ông ở bệnh viện một mình.
“Không được, cháu trở về đi.
Ông muốn một mình nghỉ ngơi” Mộc Đoàn biết thân thể của mình như thế nào, cũng không muốn làm phiền người khác.
“Nhưng ông...!Mộc Mai ngập ngừng nói lại, bây giờ ông nội không muốn sống nữa, Mộc Mai sợ răng sau khi mình rời đi ông nội sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mộc Mai, Mộc Đoàn cong lên khóe miệng: “Cô bé ngốc, ông sẽ không làm chuyện điên rồ gì đâu, cháu cứ yên tâm đi Mộc Đoàn đặt mặt nạ dưỡng khí lên miệng.
Không muốn Mộc Mai ở lại đây quá lâu.
Trong mắt người khác, ông vần luôn bất tỉnh, nếu như Mộc Mai ở đây quá lâu, sẽ làm người khác nghỉ ngờ.
“Được rồi, vậy ông phải hứa với cháu, ông phải chăm sóc.
bản thân mình đấy” Mộc Mai đã biết mọi chuyện, nên không quấy rầy nữa, để ông nội nghỉ ngơi, hồi phục cho tốt.
Mộc Mai đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, Ngôn Bảo đưa khăn giấy cho cô: “Mợ hai, cô đừng khóc, chú ý thân thể của chính mình” Mộc Mai mới sinh con chưa đầy hai tháng, bác sĩ đã dặn là không nên phấn khích, điêu đó sẽ khiến cơ thể cô đau đớn.
“Tôi không sao đâu, chúng ta trở về đi” Mộc Mai cùng Ngôn Bảo đi về, ông nội bảo cô đi về là có ý của ông.
“Cô Mộc Mai, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây” Khi Mộc Mai đang đi trên hành lang bệnh viện, sau lưng chợt có một giọng nói.
Mộc Mai quay đầu nhìn lại, hóa ra là Mạch Lam.
Sau đó, Mộc Mai mới nhớ rằng con trai của Mạch Lam là Mạch Cường vẫn còn trong bệnh viện.
“Cô Mạch Lam, đúng là trùng hợp”
Mộc Mai cười nói, không đề cập đến chuyện khác.
“Quả thật là trùng hợp” Mạch Lam chế giêu, trả lời.
Lông mày Mộc Mai khế cau lại, cô rõ ràng cảm thấy giọng điệu của Mạch Lam không tố “Cô Mạch Lam, sao cô lại ở đây vậy?” Thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, Ngôn Bảo lập tức nói.
“Lần trước từ khi con trai tôi bị mợ hai của anh đẩy xuống cầu thang, cô ấy chưa đến thăm nó một lần.
Tại sao hôm nay đến bệnh viện, cô ấy lại vội vàng rời đi rồi?”, Mạch Lam không chút do dự nói ra..
Danh Sách Chương: