Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Không sao, vào ngồi đi” Mộc Mai nhiệt tình mời, Cam Vân Đình và Bạch Kính Thành cùng nhau bước vào.
Mộc Mai gọt hoa quả đưa cho con trai của Cam Vân Đình: “Tiểu Bạch, ở nhà cô có nhiều đồ ngon lắm, có muốn ăn không?”
“Muốn” Giọng nói ngọt như sữa của: đứa trẻ làm trái tim của Mộc Mai tan chảy.
“Con trai của chị thật đáng yêu.”
Mộc Mai phát hiện ra là mình có sức chống cự đối với trẻ con.

“Con của em đâu, ôm bọn nó ra cho chị xem nào” Cam Vân Đình có chút hâm mộ, vợ chồng bọn họ lại sinh đôi được hai đứa con.
“Chúng ta ôm xuống đi” Mộc Mai và Cố Văn cùng nhau lên lầu.
Bạch Cảnh Thành cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của vợ, ôm cô ấy vào lòng: “Chúng ta cũng có thể cố gắng”
“Đi chết đi” Cam Vân Đình cúi đầu, ngượng ngùng nhìn Bạch Kính Thành.
Không lâu sau, Cố Văn và Mộc Mai đưa hai đứa trẻ xuống, Cam Vân Đình bước tới và nhìn thấy hai đứa trẻ trắng hồng này, cô ấy không biết đặt tay vào đâu.

Mặc dù đã sinh con nhưng khi cô ấy luôn cẩn thận với con của người khác.
Mộc Mai đặt đứa bé vào lòng Bạch Kính Thành: “Có phải đang rất hâm mộ không? Sao anh và Cam Vân Đình không cố gắng thêm nữa đi”
Bạch Cảnh Thành cẩn thận ãm bế đứa nhỏ này: “Tôi không ghen tị đâu, chờ con tôi lớn hơn một chút nữa là có thể đi nhà trẻ được rồi, thì chúng tôi lại có thế giới riêng tư của hai người.

Đến lúc đó thì các người mới phải hâm mộ đấy” Bạch Cảnh Thành nói xong.


Vẻ mặt của Cam Vân Đình lập tức đỏ bừng.
Mộc Mai không khỏi hâm mộ khi nhìn cách Bạch Kính Thành và Cam Vân Đình tình cảm với nhau.
Mộc Mai ôm đứa trẻ vào bếp và nhìn thấy Cam Vân Đình: “Thời gian này Bạch Hà có gây rắc rối gì cho chị không?” “Bởi vì chị mang thai, người phụ nữ kia cũng rất khách khí, từ khi chị sinh Tiểu Bạch ra thì Bạch Hà lại đối xử với chị như trước.

Chị định nể mặt Bạch Kính Thành mà không quan tâm đến cô ấy nữa, Nhưng nó khiến cô ấy trở nên tôi tệ hơn Cam Vân Đình liếc nhìn Bạch Kính Thành đang ngồi bên ngoài, nói nhỏ: “Có một lần khi về nhà họ Bạch, chị gặp Bạch Hà ở góc cầu thang đang đi xuống lâu, không biết cô ấy đang không vui vì chuyện gì, tự nhiên lại đẩy chị ra, nếu lúc đấy chị không phản xạ nhanh thì đã ngã xuống cầu thang rồi”
“Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?
Sao chị không nói cho Bạch Cảnh Thành biết? Chị càng nhãn nhịn thì Bạch Hà lại càng quá đáng thêm, cứ như này.

thì không tốt đâu.

Chị phải chống trả đi chứ”
Mộc Mai đã nghĩ là chỉ cần chịu đựng thì sẽ không sao, nhưng sau khi trải qua rất nhiều điều, Mộc Mai biết răng nếu.


mà không chống trả, những người đó sẽ càng ngày càng quá đáng, liên tục ức hiếp mình.
Mộc Mai thuyết phục Cam Vân Đình không để cô ấy chịu đựng Bạch Hà hết lần này đến lần khác như vậy, bởi vì cô ấy phải có điểm mấu chốt.

Cứ bỏ qua lặp đi lặp lại như vậy sẽ chỉ khiến họ cảm thấy rằng họ làm những điều như vậy là đương nhiên và họ sẽ không quan tâm đến cảm xúc của nạn nhân.
Thật tiếc vì Cam Vân Đình không muốn dây dưa với người phụ nữ đó quá nhiều, mỗi lân Cam Vân Đình nể mặt Bạch Kính Thành thì chuyện lớn cũng thành chuyện nhỏ.
Quên đi, chỉ cần sau này không tiếp xúc nhiều với bọn họ nữa là được.

Bạch Kính Thành và chị đã có nhà riêng, vợ chồng bọn chị sẽ sống ở bên ngoài..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK