Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cảnh sát tiến vào nhìn cảnh tượng trong phòng, mặt ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là bà Mộc hay sao? Tại sao lại ở đây tranh chấp chứ? Anh Cố, rốt cuộc thì đã xảy ra xem có chuyện gì không?”
Hai nhà này không phải là họ hàng hay sao? Nhà nào bọn họ cũng không thể đắc tội.

Nhỡ đâu có một lỗi xảy ra thì sẽ gặp phải nhiều phiền toái.
“Anh hỏi cái này căn bản cũng vô dụng.

Bọn họ chỉ biết đổ hết trách nhiệm lên người tôi.


Còn không nhanh chóng lại đây buông ra”
Hiện tại, cái bộ dáng này mà để lộ ra bên ngoài thì Tô Ngọc Vân còn biết giấu mặt đi đâu chứ.
Tâm tư của Tô Ngọc Vân, Cố Văn cũng hiểu rõ ràng.

Đương nhiên, anh sẽ không để cho đối phương thực hiện được, ngay lập tức, anh nói với cảnh sát: “Đột nhập vào nhà riêng, phá hoại tài sản của người khác khi chưa được sự đồng ý.

Đây là vi phạm pháp luật.
Nên giải quyết như thế nào thì tôi tin răng cảnh sát sẽ rõ hơn chúng tôi.”
Người cảnh sát kia không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Cố Văn.

Lúc này, anh ta đi tới chỗ Tô Ngọc Vân, trực tiếp còng tay bà ta lại.
“Bà Mộc, xin mời bà đi theo chúng tôi một chuyến.

Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ, nếu như bà vô tội thì tất nhiên chúng tôi sẽ để bà trở về”
Tô Ngọc Vân không ngờ được lại là kết quả này, bà ta mạnh mẽ đẩy người ra.

Ngay cả khi tay bà ta bị khóa lại cũng không chịu buông tha cho Cố Văn.

“Mấy người cảnh sát các anh làm như thế này mà được hả? Rõ ràng là lỗi của bọn họ, tại sao lại bắt tôi? Con gái của tôi bị những người này làm hại, bây giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện kia kìa, tại sao các anh không đi bắt bọn họ?”
“Bà Mộc, xin bà cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục.

điều tra.

Bây giờ, mong bà tự giác phối hợp với chúng tôi.

Bởi vì bà tự tiện xông vào nhà của người khác, làm hỏng đồ của người ta, nên chúng tôi có quyền bắt bà”
Sau khi cảnh sát đưa Tô Ngọc Vân đi, Cố Văn liền gọi điện thoại cho Mộc Sỉ: “Cố Văn, có chuyện gì thế?” Mộc Sĩ cố ý giả vờ không biết mục đích mà Cố Văn gọi điện thoại đến cho ông ta, ông †a muốn xem Cố Văn rốt cuộc sẽ làm như: thế nào.
“Bà Mộc đến nhà chúng tôi gây sự, đã bị cảnh sát mang đi rồi.

Đối với chuyện này, có phải tổng giám đốc Mộc nên cho.

tôi một lời giải thích hay không?”
Bây giờ Mộc Mai đang mang thai, không thể chịu nổi sự kinh hãi, hoảng sợ như vậy.

Nếu như Mộc Mai và đứa bé mà xảy ra chuyện gì, thì Cố Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Mộc.

Mộc Sĩ không thể ngờ được rằng Cố Văn sẽ làm chuyện thẳng thừng như vậy, không hề để ý đến mặt mũi của hai bên một chút nào.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bà ấy lại chạy đến nhà các cậu gây sự?”
Cố Văn không ngờ rằng đến lúc này rồi mà Mộc Sĩ vẫn còn đang giả ngu, cười lạnh một tiếng, nói.

“Ông không biết cũng không sao cả, bây giờ bà Mộc đã bị cảnh sát đưa đi rồi.

Nên xử lý như thế nào, ông tự mình quyết định đi, lần sau tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với bà ta như vậy nữa đâu.
Nói chuyện thiện thoại với Cố Văn xong, Mộc Sĩ liền trực tiếp.

liên hệ với đồn cảnh sát, bảo lãnh cho Tô Ngọc Vân được thả ra ngoài.
Dọc đường đi, sắc mặt của Mộc Sĩ u ám.

Bộ dạng đó trông vô cùng đáng sợ, Tô Ngọc Vân căn bản không dám nhìn ông ta.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK