Chương 16
“Cố Văn , cậu muốn làm gì? Cậu có biết đây là nhà của ai không hả?” Mộc Sĩ nhìn ba người bên phía Cố Văn đứng bên ngoài, dáng vẻ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, trong lòng ông ta càng trào lên cơn giận.
Đáy mắt Cố Văn chẳng hề có cảm xúc gì, sau khi nghe Mộc Sĩ nói thế thì lạnh lùng mở miệng.
“Nhà họ Mộc diễn xuất cũng tốt quá, tôi và vợ đến lại mặt mà cửa lại đóng chặt.
Nếu chuyện này truyên ra ngoài, có lẽ nhà họ Mộc cũng mất mặt không ít đâu.”
“Cậu làm như thế là người lớn nhà họ Cố cũng không đứng về phía cậu đâu.
Cố Văn, thể diện của nhà họ Cố cũng chẳng còn đâu!”
Mộc Sĩ vô cùng tức giận, mặc dù biết tính cách Cố Văn ngang ngược, nhưng không nghĩ cậu ta lại làm ra chuyện này.
Cậu ta hoàn toàn không giữ thể diện cho mình.
“Thể diện?” Cố Văn cười: “Đối với tôi mà nói, thể diện chỉ là một thứ xa xỉ mà thôi, tôi không để ý đến nó từ lâu rồi!” Bị †àn tật nhiều năm như thế lại mang tiếng là đồ bỏ đi, anh sẽ quan tâm mình có thêm một tiếng xấu nữa sao?
“Cậu…’ Mộc Sĩ vô cùng tức giận, đây là lần đầu tiên ông ta thấy người đàn ông này nói lời như thế.
Cố Văn có thể không quan tâm tất cả mọi thứ, nhưng nhà họ Mộc không thể chuyện gì cũng bỏ mặc.
Mũi dùi của Mộc Sĩ chuyển hướng về phía Mộc Mai : “Dù sao tôi cũng là chú của mày, thế mà mày lại dẫn chồng của mình đến cho nổ cửa nhà mình.
Thật sự uổng phí công lao tao chăm sóc mày nhiều năm như thết”
“Ha ha.” Mộc Mai chưa kịp mở miệng, tiếng cười khẽ lại vang bên khóe miệng của Gố Văn : “Thì ra ngài Mộc còn biết mình là chú của Mộc Mai ˆ”
“Cố Văn , cậu đừng hỗn láo.” Mộc Sĩ tức giận la lên, Cố Văn này có phải quá đề cao bản thân rồi không.
“Cửa cũng đã nổ tung rồi, ông định làm gì tôi bây giờ?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, làm cho cả nhà người họ Mộc khẽ giật mình.
Cố Văn này cũng quá ngạo mạn kiêu căng rồi.
Hai bàn tay Mộc Sĩ nắm chặt thành năm đấm, cho đến lúc này ông ta còn chưa từng chịu uất ức thế này.
Nếu hôm nay không đòi lại công băng, thì mặt của mũi nhà họ Mộc bọn họ cũng coi như mất hết.
Mộc Sĩ nhìn về phía Mộc Mai, giọng điệu không vui: ‘Mộc Mai , dù cho đã lấy chồng thì mày cũng là người nhà họ Mộc, mày cứ trơ mắt nhìn người nhà mẹ đẻ bị bắt nạt sao?”
Mộc Mai cũng nhìn rõ bộ mặt thật của người nhà này từ sớm.
Nếu không phải cô muốn chữa bệnh cho mẹ, thì cô cũng sẽ không dính líu đến người họ Mộc.
Năm đó, khi cô bị đuổi khỏi nhà, sao cô không nhìn thấy dáng vẻ người nhà mẹ đẻ từ những người này nhỉ.
“Chú, chú nói ra câu này làm con không biết phải trả lời thế nào.
Hôm nay vốn dĩ là ngày lại mặt, không nói đến chuyện chú đóng chặt cửa lại, mà bây giờ lại đổ hết mọi sai lầm lên người con.
Đây chính là cái gọi là nhà mẹ đẻ sao?”
Giọng nói của Mộc Mai mạnh mẽ, cũng không hề sợ hãi.
Cho dù thế nào thì vào lúc này, cô đều phải đứng cùng một phía với chồng của mình.
Giọng nói của Mộc Mai hơi nghẹn ngào, mấy năm nay ở nhà họ Mộc cô chịu không ít uất ức, bởi vì bệnh tình của mẹ nên chỉ có thể nhân nhịn nhiều lần.
Bây giờ có Cố Văn sẵn lòng ra mặt giúp cô, cô còn kiêng dè điều gì nữa chứ.
Cố Văn cầm tay Mộc Mai lần nữa, từ từ mở miệng: “Nổi giận với cháu gái thì có gì hay chứ? Ngài Mộc muốn nói chuyện, Cố Văn tôi tiếp tới cùng.”
“Cậu?” Mộc Sĩ chế nhạo: “Cậu có thể đại diện cho nhà họ Cố à? Gố Văn, chẳng lẽ cậu không biết mình có địa vị gì trong nhà họ Cố sao?”
Cố Văn nhíu mày, đáy mắt chất chứa vẻ lạnh lùng: “Địa vị? Ông nghĩ là †ôi quan tâm sao?”
Danh Sách Chương: