Cố Văn bất lực lắc đầu, cậu ấy biết Sở Trọng Văn là vì muốn.
tốt cho mình, nhưng không thể để cho Sở Phong hành động theo cảm tính.
Cậu ta lấy điện thoại, gọi điện cho Lăng Khải.
Cố Văn nhờ Lăng Khải giúp cậu ta để mắt đến Sở Trọng Văn, tuyệt đối không thể để cậu ta đi làm những việc ngốc.
Nhà họ Sở chỉ có mình đứa con là Sở Trọng Văn, hơn nữa gia đình lại cực kì tốt với cậu ta, ngoài Sở Đình Trung ra, tất cả mọi người yêu thương cậu ta như bảo bối, vì vậy nếu xảy ra chuyện, Nhà họ Sở sẽ phải đối mặt với phong ba bão táp.
Xích đu cũng đã làm xong, trời vẫn còn sớm, Cố Văn gọi người trong bếp chuẩn bị chút đồ ăn, bưng vào trong phòng.
Mộc Mai vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giống như đang đợi ánh trăng xuất hiện.
“Mộc Mai, em đừng ngồi nữa, lại đây ăn chút gì đi nhé, cả ngày hôm nay em vấn chưa ăn gì cả” Cố Văn bưng cháo đến ngồi cạnh Mộc Mai, múc lên một thìa, nhẹ nhàng thổi.
Hơi thở ấm áp đã kích thích Mộc Mai, cô ấy giành lấy bát cháo trong tay Cố Văn, tự mình ăn, không đến vài phút, bát cháo chỉ còn nhìn thấy đáy.
Cố Văn mừng không kể xiết, cô ấy cuối cùng cũng đã chịu ăn rồi! Điều nó chứng tỏ đã có sự chuyển biến tốt, khoảng chừng một thời gian nữa chắc chắn sẽ nhớ lại mình là ai.
Mộc Mai ngước lên nhìn Cố Văn, Cố Văn cảm thấy điều gì đó, liền cầm tay đứng trước Mộc Mai: “Em đã nhớ ra điều gì rôi sao?”
“Lâm Dịch, anh giúp em tìm người đàn ông tên là Lâm Dịch.
Chính anh ta đã cứu em và con” Ánh mắt Mộc Mai đã lấy lại thần hồn, dường như đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm, Gố Văn đứng thẳng người: “Em nói sao? Lâm Dịch, tên là Lâm Dịch đúng không?”
Nhưng Mộc Mai lại không nói gì nữa, lại ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang đợi màn đêm buông xuống.
Cố Văn đem đồ ăn ra ngoài, lập tức lấy điện thoại gọi cho Bạch Lâm Anh, bảo anh ta lập tức đi tìm người tên Lâm Dịch, đó chính là người đã cứu vợ mình.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, vầng trăng không có mây đen che khuất, ánh trăng rực rỡ soi sáng cả một con phố, khiến mọi thứ trở nên thật dịu dàng.
Mộc Mai ngơ ngác ngồi trên xích đu, ngước lên nhìn ánh trăng, không biết cô ấy đang nghĩ gì, Cố Văn lấy một cái chăn mỏng khoác lên người Mộc Mai: “Mình quay về nhé, em đã ngồi ở đây lâu rồi”
Cố Văn nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô ấy, nếu cứ lạnh cóng như vậy, cô ấy làm sao chịu được.
Mộc Mai ngước lên nhìn: “Ánh trăng dường như đang lại gân bên cạnh em”
Đêm mùa thu, gió thổi se se lạnh, Cố Văn sợ Mộc Mai sẽ bị cảm lạnh.
“Nếu em muốn xem, ngày mai chúng ta lại đến có được không? Hôm nay trời hơi lạnh, đã mấy cơn gió thổi qua, em vừa sinh con, nếu không nghỉ ngơi tốt, sẽ để lại căn bệnh.” Cố Văn nhẹ nhàng dỗ dành.
Vậy mà Mộc Mai không hề lay động, dường như cô ấy không nghe thấy lời Cố Văn nói.
“Đã rất lâu không được ngắm nhìn ánh trăng, kể từ khi bị đuổi đi em và mẹ phải ra ngoài kiếm sống, không biết đã bao lâu không có thời gian rảnh rồi ngồi trăng như này nữa.
Khi bố còn sống, ba người nhà em thường ngồi ngoài sân ngắm trăng, thời khắc đó quả thật rất đẹp.”
Mộc Mai nở một nụ cười, nụ cười đó Cố Văn chưa từng được nhìn thấy.
Sau khi nghe xong lời Mộc Mai nói, Cố Văn có chút cảm động, những ký ức trước kia cô ấy đều nhớ lại rồi, điều này có phải là đã hồi phục lại trí nhớ không..
Danh Sách Chương: