Mộc Mai mỉm cười nắm lấy tay Cố Văn: “Thím à, thím chẳng lẽ là quên rồi sao? Tôi đã kết hôn với Cố Văn rồi.
Là thiếu phu nhân của nhà họ Cố.
Lễ nào trong mắt thím một thiếu phu nhân đến một bộ lễ phục cũng không mua được sao? Trong mắt thím đúng là không coi nhà họ Gố ra gì rồi sao? “
“Mộc Mai, mày to gan lắm đấy, mày có biết hôm nay là ngày gì không? Tao nói cho mày biết, nếu buổi tiệc ngày hôm nay vì mày mà bị phá hỏng, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!
Càng không thể bỏ qua cho mẹ của mày!” Tô Ngọc Vân lại một lần nữa uy hiếp.
Người phụ nữ này, dám không kiêng nể gì đến trước mặt bà ta ăn nói như vậy, có thể thấy cô ta đã thực sự có dã tâm rồi, muốn làm nên chút chuyện gì đó rồi.
“Ôi, thím à, thím cho rằng bây giờ có thể lấy mẹ tôi ra để ép buộc tôi nữa sao? Nhân tiện quên nói với thím, mẹ tôi đã chuyển viện rồi.
Thậm chí chuyển đến đâu tôi cũng sẽ không nói cho thím đâu.
Sau này tôi không cần các người chỉ trả tiền viện phí trị liệu cho mẹ tôi nữa.
Vì vậy thím sau này đừng mơ tưởng có thể tiếp tục lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi.”
Mộc Sĩ sau khi nghe xong những lời nói của Mộc Lan liền cau mày, lý do tại sao sở dĩ ông ta không cho Tô Ngọc Vân đụng đến Mộc Mai, chính là bởi vì Sợ rằng sau này Mộc Mai vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng không ngờ Mộc Mai lại trực tiếp chuyển viện cho mẹ mình rồi, nếu như không có mẹ cô trong tay để ép cô, sợ rằng sau này có rất nhiều chuyện rất khó xử lý.
“Mộc Mai, mẹ của con chuyển viện rồi, sao lại không nói cho chú một tiếng thế? Bệnh viện đa khoa Hữu Chiến là bệnh viện tốt nhất trong thành phố Hà Thành của chúng ta, nếu đã chuyển viện rồi, e rằng đối với bệnh tình của mẹ con không được tốt đâu.
“
Cố Văn chỉ nheo nheo mắt cười, nói: “Ông Mộc thật sự vẫn rất là trọng tình trọng nghĩ.
Chỉ là tôi ngược lại cảm thấy có chút kì lạ.
Tại sao trước đây ông Mộc lại không đối đãi tốt với mẹ vợ của †ôi? Ngược lại vừa nghe chuyển viện rồi mới quan tâm như vậy.”
“Thằng nhóc con, cứ thích đùa cợt.
Cha của Mộc Mai là anh cả của tôi.
Nhiệm vụ chăm sóc chị dâu góa chồng không thể nào thoái thác.
Cậu có thể không biết, trước đây cũng luôn luôn là tôi chỉ trả viện phí của chị dâu mình, cậu cũng không thể nói tôi không hết lòng hết dạ chứ.
“
Trong mắt Mộc Sĩ hiện lên một tia né tránh, hắn biết những điều như vậy không nên nói quá nhiều.
Cố Văn cười nửa vời, “Ông Mộc có lòng rồi, nhưng chẳng qua gạo đã nấu thành cơm.
Sau này không cần thiết nhà họ Mộc vì mẹ vợ tôi chỉ trả viện phí nữa, mẹ của Mộc Mai chính là mẹ của tôi, cho nên một người con rể hiếu thuận mẹ như tôi cũng là việc nên làm, ông nói có phải không?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Văn vẫn nở nụ cười trên môi.
‘Ô, sao cửa lớn đã náo nhiệt như vậy rồi?
Ông Mộc không hổ là ông Mộc.”
Khi Sở Trọng Văn và Lăng Khải nhìn thấy cục diện trước mặt dường như có gì đó không đúng, lập tức mở miệng nói, Sở Trọng Văn:”Bác trai bác gái, hôm nay con mang cho lão gia một chút quà mừng thọ.”
“Hai người có lòng rồi, mau vào nghỉ ngơi một chút đi.” Nhà họ Sở và nhà họ Lăng là một trong những gia tộc có tiếng nhất nhì ở Hà Thành, chỉ nên thái độ của bọn họ cũng rất nhiệt tình.
“Ôi, chú ơi, những lời này là chú nói sai rồi, chúng ta sớm đã đứng từ xa nhìn thấy bên này hình như rất náo nhiệt, chính là muốn chạy tới xem xem là có chuyện gì không, không ngờ răng là hai người đang làm khó Cố Văn và Mộc Mai.”
“Sao lại có thể nói là làm khó cơ chứ? Mộc Mai là cháu gái ruột của tôi, tôi làm sao có thể đối xử không tốt với nó được.
Tôi là người làm chú, tất nhiên sẽ phải dốc tận tâm tận lực đối tốt với cháu gái mình chứ.”
“Không biết rằng người chú này có thể cho phép người cháu gái và cháu rể này của mình vào trong được không?”.
Danh Sách Chương: