“Chị đừng ăn nói ngông cuồng!”
“Người ngông cuồng là cô, cô xâm phạm gia đình tôi, tôi không báo với chính quyền là cô xâm đã là nhân từ cho.
cô rồi đó”
Ngồi trên ghế sô pha, Mộc Mai tự tay cắt một quả táo, hành động như một bà chủ.
Ninh Thanh Trúc thất vọng, vốn dĩ cô ta đã biết được kế hoạch của Cố Nam, và muốn nhắc nhở cho Cố Văn biết, nhưng cô ta không ngờ rằng hai người này không những không cảm kích, thậm chí còn dùng giọng điệu gay gắt như vậy để nói về mình.
“Được rồi, xem ra hôm nay tôi nói nhiều quá, vậy tôi về trước đây, các người tự giải quyết đi”
Ninh Thanh Trúc vốn dĩ còn có một tia hy vọng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn hy vọng nữa, cũng đừng trách sau này cô ta không nhân từ.
Ninh Thanh Trúc chạy vội ra ngoài thì tình cờ gặp được chị An, chị An hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Chị thật sự cho rằng tôi thích tới sao? Tôi chỉ vì có công Một người giúp việc thậm chí còn nói chuyện với cô ta theo cách này, phải nói rằng cô ta đã thất bại trong cuộc sống.
Nếu không có lời của Cố Nam, cô ta đã không tới, gia đình họ thậm chí không đón tiếp mà đã từ chối cô ta một cách phũ phàng.
“Thật sao? Đừng nói dễ nghe như vậy.
Nếu ở nhà mà bị mất thứ gì đó, tôi sẽ không cho cô đi” Chị An đặt mớ rau mới mua xuống đất, nắm lấy cổ tay Ninh Thanh Trúc.
Rõ ràng là chị đã khóa cửa khi mới rời đi, có lế người phụ nữ này đang bí mật làm điều gì đó rất xấu mới chạy vội đi như vậy.
Ninh Thanh Trúc cố sức giấy dụa: “Tôi không ăn trộm gì cả.
Cố Văn và vợ anh ta đang ở bên trong.
Nếu chị không tin thì có thể vào xem thử”
“Cô không có quyền quyết định cô có ăn trộm thứ gì đó hay không.
Cô vào đây với tôi”
Chị An không ngu ngốc, không thể buông tha cho cô ta chạy thoát.
Phía bên trong nhà, hai người đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, Cố Văn và Mộc Mai bước ra và thấy họ đang tranh cãi, Mộc Mai bước tới và hỏi: “Chị An có chuyện gì vậy, sao chị lại tranh cãi với cô ta?”
“Haizz, hai người đúng là ở nhà.
Người phụ nữ này lẻn vào nhà chúng ta khi tôi không có ở nhà.
Tôi sợ cô ta lấy trộm đồ”
“Cố Văn, người ở nhà anh đúng như chó dại, đừng để nó ra mặt cắn người, mau thả tôi ra, có nghe chưa?”
Đôi tay của chị An mạnh đến mức Ninh Thanh Trúc dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Vì cô đã nói tôi là chó, vậy tôi sẽ càng không thả cô đi” Chị An, đưa cô ta đi kiểm tra, phát hiện không thiếu thứ gì: “Một người phụ nữ vô liêm sỉ như cô mà dám tới đây làm loạn.
Cô đã phản bội chúng tôi lâu rồi.
Nơi này không chào đón cô”
“Cố Văn, anh có thể quản lý con chó này không? Lần sau chị ta căn người, đừng trách tôi vô lễ”
Vừa dứt giọng, Mộc Mai đã tát vào mặt Ninh Thanh Trúc một cái tát: “Ninh Thanh Trúc, chú ý lời nói của cô, cô tuyệt đối không được phép xúc phạm chị An, cô hãy biến đi ngay lập tức.”.
Danh Sách Chương: