Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tốt hơn là chia công ty ra làm hai, để cho hai anh em bọn họ mỗi người một nửa, nhưng mà bây giờ lại thấy không ổn lắm”
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã hiểu ra một số điều, mọi người đều muốn Cố Văn rời khỏi tập đoàn, nhưng đáng tiếc khi trước đây Cố Văn tổng giám đốc, anh đã thu phục được trái tim của cấp dưới.
“Ba, có phải người đang nghĩ nếu công ty chia làm hai nửa, hai anh em họ sẽ tự giết hại lẫn nhau sao?”
Có câu là một núi không thể chứa hai hổ, huống chỉ Cố Nam là người như thế nào, sao có thể để đồ vật của mình bị người khác vô cớ chia đôi.

Sau khi nghe điều này, Cố Đình rất hài lòng: “Không ngờ là Cố Văn lại kết hôn với một người có năng lực như con, đúng là phúc của nó.

Trước đó, lúc hai bọn con vừa mới kết hôn, con đã phải chịu rất nhiều oan ức rồi, hoàn cảnh lúc đó quả thực có chút đặc biệt, bây giờ con đã có thai, vê sau sẽ cùng nhà họ Cố hòa thuận vui vẻ hơn.

Đây cũng là điều mà ba hy vọng”
“Chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, hơn nữa là con chưa bao giờ trách ba, con luôn sống trong hiện tại, bởi vì không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì”
Từ khi Mộc Mai bị đuổi ra khỏi nhà, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện viển vông nữa.
Không có gì là chắc chăn và tương lai không thể đoán trước được, bạn chỉ có thể từng bước tiến lên phía trước.

“Được rồi, ba không giữ con lại nữa, cùng Cố Văn trở về nghỉ ngơi thật tốt đi”

Cố Đình đeo chiếc vòng vào tay Mộc Mai: “Vật này con cứ giữ lấy, bất cứ khi nào con cần giúp đỡ, hãy trực tiếp đến gặp ba, đừng nói chuyện tối nay của chúng ta cho Cố Văn, giữa ba và nó vấn luôn có khoảng cách, như thế nào cũng không thay đổi được”
Khi cô bước xuống cầu thang, Cố Văn vẫn ngồi trên xe lăn, giống như anh đã chờ đợi rất lâu.
Bạch Vũ không biết Cố Đình gọi Mộc Mai vào làm gì, nhưng nhìn thấy chiếc hộp trong tay người phụ nữ kia, Bạch Vũ nhíu mày thật chặt: “Dừng lại!
Cô đang cầm cái gì trong tay đấ Mộc Mai đứng tại chỗ, mở hộp ra: “Quà của ba cho cháu nội tương lai, chẳng lẽ mẹ cũng muốn tặng sao?”
Khi Bạch Vũ nhìn thấy chiếc vòng..

ngọc kia, sắc mặt bà †a tái nhợt, trước đó mặc kệ bà ta cầu xin như thế nào, Cố Đình đều từ chối, không ngờ ông ta lại đưa cho Mộc Mai.

“Mẹ, sắc mặt mẹ có chút không tốt lắm, mẹ nên về nghỉ ngơi đi, gân đây cũng thời tiết khô hanh, mẹ nên chú ý đến cơ thể nhiều hơn”
Mộc Mai nói xong, cất chiếc hộp đi và đến bên cạnh Cố Văn.

“Tại sao lâu như vậy?“Cố Văn nói với vẻ không hài lòng, tất nhiên, sự bất mãn này không phải nhắm vào Mộc Mai, mà là người vừa rồi đã ngăn cản cô.
“Ba có chuyện muốn nói với em, kéo dài một chút, chúng †a về đi, tiếp tục ở lại đây sợ là sẽ thiếu oxy.
Buổi tối hai người an không được ngon, vì vậy khi về cần phải nhờ chị An nấu cho một ít thức ăn.
Sau khi hai người rời đi, Bạch Vũ vào phòng làm việc của Cố Đình, oán hận nói: “Sao anh lại không đưa cho tôi chiếc vòng ngọc đấy hả?”
“Mẹ tôi để lại chiếc vòng ngọc cho tôi, sao lại phải tặng cho cô? Bây giờ con bé đang mang thai cháu trai nhà họ Cố của chúng tôi.

Tôi phải chuẩn bị quà gặp mặt”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK