“Bạch Lâm Anh, lái xe đi” Bây giờ Cố Văn cũng không có †âm tư để ý mấy thứ đó.
“Anh họ đừng đi, anh đừng bỏ lại em, nếu Cố Nam ra khỏi công ty, em cũng chẳng còn chỗ nào để đi cả, chỉ có anh mới có thể giữ em lại.
Là em lúc trước có lỗi với anh, nhưng có thể vì tình cảm hai nhà chúng ta mà tha thứ cho em không, về sau em sẽ ở bên cạnh anh làm việc thật tốt”
Ninh Thanh Trúc đuổi theo chiếc xe đã nổ máy, Cố Văn ngồi ghế sau nhắm mắt lại: “Lái nhanh lên”
Bạch Lâm Anh càng không thương tiếc người phụ nữ vô ơn kia, anh ta lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh ra ngoài.
Ninh Thanh Trúc ở sau ngã lăn ra đất, ở trên mặt đường khóc lớn.
“Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy, sau này em biết sống thế nào đây”
Ninh Thanh Trúc ngồi dưới đất tiếp tục hét: “Cố Văn, anh vong ân phụ nghĩa như vậy, tội cho ba em đã cứu ông nội anh, cho dù anh đoạt được công ty thì thế nào? Em nguyền rủa anh cả đời anh sự nghiệp đều không thành công”
Đáng tiếc là những người phía trước đều đã nhanh chóng rời đi, không ai quan tâm người phụ nữ này la hét cái gì, người tới người đi trên đường, đều chỉ nhìn thấy người phụ nữ điên ngồi dưới đất.
Mọi người chỉ trỏ vào cô ta và dìm cô ta bằng những lời đàm tiếu.
Khi Cố Văn trở về biệt thự, sự yên tĩnh bao trùm thật đáng
sợ, chị An đã xuất viện rồi, nhưng Cố Văn đã để chị về nghỉ ngơi, dù sao lần trước bởi vì chuyện Mộc Mai bị bắt cóc, chị An cũng đã bị thương khá nghiêm trọng.
Dù gì cũng đã lớn tuổi, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sau này có thể để lại di chứng.
Cố Văn gọi người giúp việc khác đến chăm sóc Mộc Mai, những người này đều ở bên ngoài phòng chờ đợi.
Nữ giúp việc nhìn thấy Cố Văn, lặng lẽ bước tới.
Cố Văn nhìn thoáng qua phòng cũng không có động tĩnh gì, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay phu nhân thế nào?”
Người giúp việc ngẩng đầu nhìn hướng người phụ nữ yên lặng trên lầu: “Phu nhân không có việc gì, vừa mới tỉnh lại một lúc, ôm bọn nhỏ chơi một hồi, sau đó ngủ thiếp đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại”
Mấy người nữ giúp việc này đều cực kỳ tốt, mồm mép cũng nghiêm mật, sẽ không tiết lộ chuyện của gia đình, tình hình Mộc Mai hiện tại không thể để cho ai biết cả.
Cố Văn trở về phòng, dường như anh mở cửa quá mạnh, người trên giường nghe được tiếng động bị dọa giật mình, ngồi bật dậy, có một chút ngơ ngác nhìn Cố Văn
“Tiểu Mai, hôm nay em cảm thấy thế nào?” Cố Văn ngồi trên giường, định vươn tay ra, nắm lấy tay Mộc Mai, cô lại sợ hãi rụt trở về.
Cô hoàn toàn không nhận ra anh.
“Tiểu Mai đừng lo lắng, anh là chồng của em, anh là Cố Văn đây” Anh nhẹ nhàng nói, muốn cho Mộc Mai có thể nhớ lại mình, tại sao Mộc Mai chỉ quên mỗi anh.
Mộc Mai cuộn mình ở góc giường, hai tay ôm chặt lấy chân mình, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, thấy vẻ hoang mang rối loạn của cô, lòng Cố Văn lại sợ hãi.
Ngày đó ở kho hàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô cuối cùng là vì cái gì mà biến thành bộ dạng hôm nay.
“Con tôi đâu rồi?” Mộc Mai thận trọng hỏi, có lế đã lâu không nói chuyện, giọng của cô có chút khàn khàn.
“Con còn đang ngủ, đợi chúng thức dậy sẽ bế lại đây để cho em nhìn thấy được không? Hai đứa con của chúng ta đều vần chưa được đặt tên, em có muốn suy nghĩ một chút rốt cuộc nên đặt tên gì hay hay cho chúng không?”
Cố Văn lần nữa xích lại gần một chút, có lẽ vì nhäc đến bọn nhỏ, trong mắt của Mộc Mai ánh lên chút rạng rỡ..
Danh Sách Chương: