Mục lục
Cố Tổng Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Xin ít tiền có gì sai? Chúng ta nuôi con bé đó lâu như vậy sao lại không xin được ít tiền? Nó cũng là người nhà họ Mộc, góp một chút vào nhà chúng ta thì có sao? Chẳng lẽ trước giờ đồ nó ăn là từ trên trời rơi xuống sao?
Lời nói của Tô Ngọc Vân quá gay gắt và ác ý, Mộc Mai nhìn và tát vào mặt bà ta một cái tát: âm miệng cho tôi.

Bây giờ ông nội vẫn chưa rõ sống chết, bà thực sự muốn nói chuyện này với tôi sao? Xin nhắc lại với bà, trước đây công ty này do ba tôi làm chủ.

Khi ba tôi còn sống, chỉ phí sinh hoạt ăn uống của tôi đều là do ba tôi trả.


Nếu bà thực sự muốn tất toán, gia đình bà nợ gia đình tôi còn nhiều hơn tôi nợ gia đình bà”
“Mày...!mày dám đánh tao, mày đúng là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, nếu sớm biết như thế này, lúc màu sinh ra, tao đã bóp chết mày rồi” ` Tô Ngọc Vân chưa bao giờ nghĩ răng mình sẽ bị một con nhóc đánh, nó dựa vào cái gì mà không coi mình ra gì chứ?
“Muốn đánh, còn cần chọn ngày sao? Tôi tạm thời tha cho bà, lần sau bà còn dám bất kính với ba mẹ và ông nội, thì mọi chuyện không đơn giản là một, cái tát đâu.

Còn chú, chú hãy quản vợ cho kỹ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cháu không khách sáo đâu.”
Chỉ có bản thân cô mới biết cô sống những năm này như thế nào, vì vậy cô có cách tốt nhất để đối phó với những loại người tồi tệ này.
"Tại sao mày lại bắt tao câm miệng?
Đừng tưởng rằng mày gả cho Cố Văn thì có thể coi mình hơn người.

Nếu không có nhà họ Mộc của chúng ta, mày tính là cái gì chứ?”
“Tôi không thích nghe lời bà.

Nếu gia đình này là của bà, không quay lại thì càng tránh được phiền phức.

Tôi chiều chuộng vợ tôi còn không đủ.


Nể mặt Mộc Mai.

Tôi không chấp bà.

Nếu bà tiếp tục xúc phạm cô ấy, tội sẽ ngay lập tức đòi tiền”
Cố Văn nhìn thấy vợ mình bị bắt nạt, làm sao anh.

có thể im lặng đứng bên cạnh mà không nói gì.
Tô Ngọc Vân chưa bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại bênh vực người khác, đã đến lúc này rồi thì phải đứng về phía mình để chống lại người ngoài chứ.
“Mộc Mai lớn như vậy, làm gì có ngày nào là không phải ăn cơm của nhà họ Mộc chúng tôi.

Chẳng lẽ không cần bồi thường tiền sao? Mộc Sĩ, đến lúc này rồi, anh có thể sáng suốt lên chút được không? Nếu chúng ta không lấy được gia sản thì có thể ngủ ngoài đường”
Tô Ngọc Vân vẫn không bỏ cuộc mà nhấn mạnh vấn đề tài sản.

Cuối cùng, Mộc Sĩ không nhịn được mà bước tới tát vào mặt bà ta: “Tôi đã bảo cô câm miệng, còn nếu tiếp tục làm loạn thì tôi sẽ ném cô xuống lầu!”

Tô Ngọc Vân bị Mộc Sĩ tát thì mặt nghệt ra, mặc dù họ chỉ ở bên nhau vì cuộc hôn nhân kinh tế nhưng họ đã có mối quan hệ nhiều năm như vậy, bình thường ông ta vẫn luôn nghe lời bà ta, làm gì có chuyện đánh bà ta trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Tô Ngọc Vân tức giận nói: “Mộc Sĩ, „ anh...!
“Nếu cô không muốn ở lại đây, tôi sẽ đuổi cô về ngay lập tức, muốn ở lại đây thì cứ ngậm miệng lại ngay.

Ba tôi đã thế này rồi, còn nghĩ đến tài sản của gia, đình nữa.

Lúc nào cũng nhắc đến tiền, tiền, tiền, cô có tin ngày mai tôi lấy tiền chôn cô không?”
Có lễ là bởi vì bà ta bị sốc trước khí thế của Mộc Sĩ, Tô Ngọc Vân thậm chí không dám nói một lời.
Mộc Sĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộc Mai: “Thực xin lỗi để cho các cháu nhìn thấy chuyện cười như vậy.

Chú thím hôm nay chuyện này thật sự có lỗi, chú thím không nên làm loạn trong phòng như vậy!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK