Nữ thư kí đứng sau lưng Cố Văn thấy được thông báo trên màn hình, chau mày: "Tổng giám đốc, tất cả mọi người đang chờ anh để họp đấy, anh có nhận cuộc điện thoại này không?” Cô ta thận trọng hỏi.
Cố Văn đứng dậy đi ra ngoài, dịu dàng nói: “Sao vậy? Bây giờ trong nước còn đang là buổi tối nhỉ, sao muộn như: vậy rồi mà em còn gọi cho anh?”
"Vì nhớ anh đó, cũng không biết khi nào anh về, bây giờ đang làm gì nên gọi điện thoại hỏi chút anh xử lý công chuyện như thế nào rồi, Lăng Khải đã được cứu về chưa, với lại anh không bị thương chứ” Mộc Mai cẩn thận nói, sợ mình nói sai câu nào làm anh không vui.
Cố Văn nghe thấy giọng cô lo lắng bèn cười nhạt một tiếng: Không ngờ rằng cô vợ nhỏ của tôi lại nhớ chồng của cô ấy như vậy, nếu vậy thì anh sẽ sớm về với em” "Chuyện bên đó đã được xử lý ổn thỏa chưa?” Mộc Mai lo mình sẽ quấy rây Cố Văn làm việc.
"Ừm, cũng ổn rồi.
" Giọng điệu của Cố Văn bình thản, làm như không có việc gì.
) Sở Trọng Văn đi ra theo anh nhịn không được bật cười, trước giờ Cố Văn luôn lừa vợ mình như thế này sao?
Cố Văn liếc mắt nhìn sang cảnh cáo, Sở Trọng Văn bèn nhanh chóng ngậm miệng lại.
Mộc Mai cũng bớt lo lắng: "Vậy là tốt rồi” Bị ai bắt nạt thì nhất định phải nói cho anh anh sẽ giúp em báo thù gấp trăm lần.
" Cố Văn biết, anh đi
rôi nhà họ Mộc nhất định sẽ không yên tĩnh.
"Em sẽ không để cho bắt nạt mình, chỉ hơi không quen với khoảng thời gian không có anh ở đây, anh ở bên ngoài cứ yên tâm, cố gắng làm việc hết sức, trong nhà đã có em rồi, yên tâm đi.
" Lúc Mộc Mai nói ra năm chữ “trong nhà đã có em rồi” thì cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, bây giờ cô không còn một mình nữa, cô có nhà, có người mình yêu, tất cả những gì cô đã làm đều vô cùng đáng giá.
"Anh biết, nhưng bây giờ anh không muốn làm việc, chỉmuốn về nhà với anh" Mặc dù anh có việc gấp phải đi công tác, nhưng lời Mộc Mai nói quả thật làm cho trong lòng Cố Văn cảm thấy ấm áp.
"Được rồi được rồi, không làm phiền anh làm việc nữa” Chỉ hi vọng Cố Văn khi ở bên ngoài cũng có thể tự chăm sóc mình thật tốt, cũng hi vọng anh có thể nhớ nhà một chút, như thế tì cô yên tâm rồi.
"Bây giờ anh còn phải họp, Lăng Khải không sao rồi, em yên tâm đi”
Trước khi cúp điện thoại, Cố Văn nhắc nhở Mộc Mai.
Sở Trọng Văn đang ngồi ở bên cạnh nhếch miệng: Đã kết hôn lâu như vậy rồi mà anh còn không lãng mạn chút à? Người đàn ông sắt thép”
"Đợi cậu có vợ rồi lại đến nhận xét, tôi nhé.
" Bình thường trông Cố Văn cũng vô cùng lạnh lùng băng giá, cũng chỉ Mộc Mai mới có thể chịu được anh.
"Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên, không nên ở đây làm lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải họp” Cố Văn lạnh lùng nhìn Sở Trọng Văn.
Sở Trọng Văn lại giơ tay lên võ võ lên vai anh: "Ôi chao, quả nhiên những kẻ đang yêu đều là những kẻ ngu ngốc, không biết là ai bỏ lại nhiều người như vậy ở trong phòng họp rồi chạy ra đây nghe điện thoại, bây giờ lại đi trách ngược lại em.
”
Sở Trọng Văn lạnh nhạt nói xong một câu thì không nói gì thêm nữa, nếu thật sự làm cho Cố Văn tức giận thì tất cả mọi người sẽ không dễ chịu gì.
Cố Văn về lại vị trí của mình, thấy các cấp dưới đều đang ngơ ngác nhìn mình thì ho nhẹ một tiếng: "Nói đến đâu rồi nhỉ, ý kiến của mọi người cũng không tệ, trình bày powerpoint cũng rất đẹp, ai làm vậy? Tăng lương gấp đôi”.
Danh Sách Chương: