Một võ giả được Huyết Ma tộc ban chức thất phẩm nhân tài quỳ dưới đất, nói với một Huyết Ma tộc nhân phía trên với dáng người lưng hổ eo gấu. Hắn ta tên Huyết Hắc Vân, chính là Huyết Ma Thánh lần này chủ trì việc giết Sở Nam.
Huyết Hắc Vân cách không tóm lấy cuộn da thú để đọc thông tin, ban đầu chưa thấy gì, nhưng về sau ánh mắt bắt đầu có sự chấn kinh, một lúc lâu sau mới nói:
- Ở Hùng La Thành, đến một Võ Tướng cũng có thể lấy mạng hắn, mới năm sáu năm mà hắn giết được Võ Đế, thậm chí Võ Tôn. Tên Sở Nam này thiên phú thật sự kinh người, đặc biệt năm nay mới hai mươi bảy tuổi…
Những người xung quanh nghe vậy, dù là võ giả hay Huyết Ma tộc nhân, không ai không động dung, không chấn kinh. Sau khi Huyết Hắc Vân lấy lại tinh thần thì cười hung tàn:
- Người như vậy mới xứng cho bản thánh ra tay. Tên Sở Nam này tuyệt đối là đặc phẩm thiên tài. Khi đến thiếu tộc trưởng đã dặn dò, phải lấy được máu của Sở Nam, tốt nhất là bắt sống. Nếu có máu của hắn, võ giả thấp kém nhất cũng được ban họ Huyết, tộc nhân thì được thưởng một trăm ngũ phẩm thiên tài. Lấy được càng nhiều thưởng càng nhiều, còn có cả mỹ nữ!
Những võ giả kia nghe thấy được ban họ Huyết thì ai cũng kích động, căn bản không cho thấy việc Huyết Hắc Vân coi họ là vật thưởng có gì không đúng.
Huyết Hắc Vân nhìn bộ dạng dập đầu của những võ giả kia thì đầy đắc ý, không hề che giấu, nói:
- Huyết Ma tộc bọn ta mới là người thống trị của đại lục này. Những kẻ kia phải là nô dịch, là thức ăn của bọn ta.
Tất cả võ giả nghe vậy nhưng chẳng ai phản kháng, thậm chí chẳng có chút nộ sắc, tất cả đều cười trừ nịnh nọt. Còn Huyết Hắc Vân thì vô cùng oán hận, vì hắn nghĩ đến ở Cực Tây còn một nơi chưa nằm trong sự quản lý của chúng. Võ giả ở đó hắn vẫn chưa nô dịch được.
- Thật đáng hận, nếu không phải tên tiện nô đó quá lợi hại…
Đúng lúc đó, lại một Huyết Ma Tôn đem theo mười lục phẩm thiên tài tới, Huyết Hắc Vân vừa thấy đã hỏi:
- Huyết Căn Tử, ngươi không hộ vệ bên thiếu tộc trưởng, đến đây làm gì?
- Hắc Vân Đại Thánh, thiếu tộc trưởng bảo ta đưa người này đến, nói hắn là món vũ khí đối phó với Sở Nam.
Huyết Căn Tử kéo một người phía sau ra ném ra đất, rồi nói:
- Hắn là người cùng làng với Sở Nam, được thiếu tộc trưởng ban họ Huyết, tên là Huyết Trạch Vũ. Thiếu tộc trưởng đã dùng bí pháp, đổi máu để hắn có tu vi Huyết Ma Tôn.
Huyết Hắc Vân nghe vậy thì giật mình:
- Vì một tên tiện nô mà thi triển bí pháp, đáng không?
- Đại Thánh, chắc chắn ta đáng cái giá đó!
Mắt Huyết Trạch Vũ lúc này không phải hai màu đen trắng mà là đỏ kè, lộ ra một nỗi oán hận vô cùng tận. Huyết Hắc Vân hừ lạnh một tiếng, Huyết Căn Tử nói:
- Thiếu tộc trưởng nói rồi, nhất định phải mang máu Sở Nam về, càng nhiều càng tốt.
- Yên tâm, có bản thánh ở đây, máu của Sở Nam một giọt cũng không thoát.
Huyết Hắc Vân rất tự tin, nhìn Huyết Trạch Vũ một cái, bực bội nói:
- Cút xuống, liệu hồn mà tu luyện, nếu ngươi không phát huy được tác dụng thì bản thánh sẽ đích thân giết ngươi.
Huyết Trạch Vũ cúi đầu, cung kính lùi xuống.
Đi ra ngoài thì có không ít thiên tài vây lại lấy lòng Huyết Trạch Vũ. Nghe những lời nịnh nọt đó, đặc biệt là những Võ Đế trước đây hắn phải lấy lòng cũng phải khúm núm trước mình, Huyết Trạch Vuc đắc ý, nói một vài câu rồi cho tất cả giải tán, nhìn về phía xa nói:
- Phế vật, hy vọng ngươi mau đến trước mặt bản tôn, bản tôn sẽ cho ngươi một sự bất ngờ lớn.
Huyết Trạch Vũ siết đấm, cười lớn.
Cùng lúc đó, Sở Nam đang nhíu mày, ngoài việc tìm tung tích của cha mẹ, hắn còn đang suy nghĩ về vấn đề quan trọng:
- Làm thế nào kích thích được huyết tính của các võ giả để họ dám phản kháng lại Huyết Ma tộc nhân?
Muốn biến những con cừu thành sư tử chỉ nói thôi là không được. Sở Nam nghĩ rất lâu nhưng không nghĩ được cách nào. Lúc này Cửu Võ hỏi:
- Sở Nam, chúng ta giết thẳng đến Huyết Trần Thành?
- Hử?
Sở Nam sực tỉnh, nhìn ba bốn mươi nghìn cái đầu Huyết Ma tộc nhân lơ lửng phía sau, lắc đầu nói:
- Vẫn còn thiếu nhiều quá, ít nhất phải một trăm cái đầu mới đủ. Gom đủ một trăm vạn cái rồi đến Huyết Trần Thành cũng được. Tin chắc Huyết Ma tộc ở Huyết Trần Thành cũng đang chuẩn bị, cứ để chúng sẵn sàng.
- Những người này đầu hàng Huyết Ma tộc căn bản không thể gọi là võ giả, thấy lợi quên nghĩa, hoàn toàn quên mất bổn phận, tín niệm của mình, dù tu vi có cao nữa thì cũng không thể thật sự bước vào võ đạo!
Cửu Võ hầm hầm nói, trong lòng cũng nghĩ:
- Đại sư huynh giờ đang ở đâu?
- Thấy lợi quyên nghĩa, thấy lợi quên nghĩa…
Sở Nam lặp đi lặp lại mấy lần, dường như nghĩ tới điều gì đó, chú ý tới chữ “lợi”, nghĩa tới việc hàng nghìn vạn võ giả để thoát khỏi phận huyết nô, vì một cái danh thiên tài đã bùng nổ sát khí, nghĩ tới những võ giả kia để lập công mà đi thông báo tin, suy nghĩ của Sở Nam ngày một rõ ràng hơn:
- Với họ, đại nghĩa chẳng là gì hết, chỉ có lợi ích mới hữu dụng. Nhưng dùng lợi ích gì mới kích phát được huyết tính của họ đối phó Huyết Ma tộc đây?
- Pháp bảo không được, dù có được cũng chỉ được một bộ phận, với đại cục mà nói thì căn bản là muối bỏ bể, không có tác dụng mấy đâu, đan dược cũng vậy. Hơn nữa, dù ta có liều mạng luyện chế cũng chẳng có được bao nhiêu, trừ phi…
Ánh mắt Sở Nam càng ngày càng sắc bén:
- Trừ phi cái lợi này rất lớn, hơn nữa còn phải ở trên người Huyết Ma tộc nhân. Giết Huyết Ma tộc nhân là có được lợi ích đó, như thế không phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Sát k hí tỏa ra từ người Sở Nam, hắn đã có khái niệm mơ hồ:
- Thiên phú dị năng của Huyết Ma tộc nhân, nếu chuyển thiên phú đó của chúng sang người những võ giả kia, võ giả có được thiên phú ấy, cái lợi này đủ lớn rồi chứ?
- Làm thế nào mới lấy được thiên phú dị năng của Huyết Ma tộc nhân?
Câu hỏi này vừa nêu ra thì Sở Nam nghĩ ngay tới máu trong người Huyết Ma tộc nhân.