Đây chính là miêu tả về thành Tây Xuyên, thành Tây Xuyên là tòa thành thứ hai đám người Sở Nam đi qua để đến Thiên Nhất Tông, tòa thành này, vẫn là địa bàn của Nam Cung gia tộc, thành chủ đương nhiên là người của Nam Cung gia.
Tiến vào thành Tây Xuyên, chỉ có hai người Sở Nam và Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân dùng mạng che mặt màu đỏ, Thiết Thương Hùng trở về núi rừng, cũng may xung quanh nơi đó đều có các dãy núi bao quanh, đủ cho Thiết Thương Hùng tung hoành.
Đương nhiên, còn có lão đầu nặn tượng đất mà hai người Sở Nam không biết được.
Lúc này, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đang đi trên con đường đầy người qua lại.
Điều khiến Sở Nam kinh ngạc là, trên đường hắn đi, chỗ nào cũng nghe thấy Tiềm Hoàng bảng thứ chín, bàn luận cái gì Lâm Vân chiến thắng Võ Quân, nghe được điều này, Sở Nam rất sững sờ.
- Mộng Nhi, Tiềm Hoàng bảng là cái gì?
Sở Nam bụng đầy nghi vấn.
Tử Mộng Nhân mặt đầy hưng phấn, nhưng sau đó lại nói đầy bất mãn:
- Thiên Nhất Tông này nhãn quang kém quá, mới xếp thứ chín…
Đột nhiên nhíu mày lại tự thì thầm:
- Lên Tiềm Hoàng bảng rồi, vẫn là thứ chín, vậy phải làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy, thân phận của tên ngốc khẳng định sẽ bị lộ! Không được, cần thay đổi dung nhan của tên ngốc một chút, nếu không thì sẽ rất phiền phức…
- Mộng nhi, Tiềm Hoàng bảng có liên quan đến Thiên Nhất Tông không?
Đôi mắt Sở Nam bỗng trở nên sắc bén.
- Ừ, Tiềm Hoàng bảng chính là do Thiên Nhất Tông xếp hạng đó…
Tử Mộng Nhân bèn kể rõ chân tướng của Tiềm Hoàng bảng.
Sau khi nghe xong, ánh mắt của Sở Nam càng lạnh như băng, hắn không ngờ còn có một cái Tiềm Hoàng bảng như vậy, khiến hắn muốn yên lặng vô danh cũng không được, cứ tiếp tục vậy, hắn sẽ bị bại lộ trong tầm mắt của Thiên Nhất Tông, sau này muốn làm gì Thiên Nhất Tông, độ khó tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.
Cái này, thật sự không thể xem là một tin tức tốt.
Mà trên đường đi, Sở Nam càng nghe càng kinh ngạc, bởi vì hắn nghe về tư liệu mà Tiềm Hoàng bảng công bố ra, không chỉ biết kỹ về tướng mạo của hắn, mà còn có tin tức hắn vừa mới đột phá…
"Tứ Hải thương đội" Sở Nam thầm nhủ trong lòng, ngữ khí lạnh như băng, là phản xạ có điều kiện, Sở Nam bèn cho rằng là do Tiểu Mạc nghĩ ra, còn nếu thật sự không phải, sự khác biệt giữa Tứ Hải thương đội và Thiên Nhất Tông, nếu nói là khác biệt một trời một vực thì vẫn còn chưa đúng, lấy một ví dụ đơn giản, Đại chưởng quỹ và Nhị chưởng quỹ của Tứ Hải thương đội đều chỉ là Võ Quân.
Nhưng Võ Quân, ở Thiên Nhất Tông, chẳng là cái gì, tuyệt đối vô cùng đông đảo.
Thiên Nhất Tông hỏi thăm, trên dưới Tứ Hải thương đội, bất luận là đám hộ vệ kia, hay là là Đông Phú Quý, nếu không phải Thương Thành Hùng, thì ai dám làm vậy?
Hơn nữa, Thương Thành Hùng còn muốn nhân cơ hội này đặt mối quan hệ với Thiên Nhất Tông, vậy thì thật sự là đại phát rồi, có lợi ích, bọn hắn còn đâu chú ý tới lời hứa hẹn trước kia, trở mặt liền bán Sở Nam.
Mặc dù Sở Nam là một Võ Quân, còn là một Võ Quân rất lợi hại, nhưng, dù có lợi hại, thì cũng chỉ là Võ Quân, một Võ Quân làm sao có thể so sánh với Thiên Nhất Tông, tông phái đứng đầu Bắc Tề quốc?
Còn về những lời uy hiếp của Sở Nam, sớm đã bị ném lên đến chín tầng mây rồi.
Cùng lúc đó, Nam Cung Chân Minh đang bí mật triệu tập nhân thủ, muốn loại bỏ Tứ Hải thương đội, còn về Lâm Vân đã tát Nam Cung gia tộc một cái tát đau điếng, phá hủy kế hoạch của hắn, làm hắn bị bại lộ, Nam Cung Chân Minh không có để ý tới.
Bởi vì hắn biết rõ, sau khi Tiềm Hoàng bảng được công bố, cái người được gọi là Lâm Vân này, sẽ gặp phải những chuyện gì, hắn chỉ cần phái tay chân chú ý đến Lâm Vân, tìm cơ hội, nhất kích tất sát.
Đương nhiên, Nam Cung Chân Minh làm như vậy là cũng có chút cố kỵ, đặc biệt là vì hai hắc y vệ kia một đi không trở lại; hắc y vệ có thực lực gì thì Nam Cung Chân Minh hiểu rất rõ, mặc dù so sánh với thực lực biến thái của Lâm Vân còn kém hơn không ít, nhưng hắc y vệ âm thầm trong bóng tối, võ quyết tàng thân liễm tức, còn có công pháp chạy trốn, dù sao cũng luyện tương đối vững chắc rồi, có thể sử dụng đến độ bình thường không hình dung được.
Nam Cung Chân Minh không điều tra ra bất cứ tung tích nào, nhưng hắn có thể khẳng định, hai hắc y vệ chắc chắn đã chết; hắn chỉ còn cách phái người khác đi, nhưng lần này, Nam Cung Chân Minh dặn dò, không nên theo quá sát, nên cách xa một chút, đại khái nắm tình hình là được.
Những điều này, Sở Nam đều không biết, hắn đi trên đường, trong lòng có chút trầm ngâm; Tử Mộng Nhân thấy biểu tình của Sở Nam, cũng buồn lây, không biết phải làm sao mới được, nàng thậm chí còn lo lắng, hai người cứ đi thế này, rồi đột nhiên có người nhận ra bọn họ mất.
Trong lòng Sở Nam thì nghĩ:
- Bại lộ thì bại lộ, muốn đối phó với Thiên Nhất Tông, vốn là chuyện khó như đi lên trời, thêm cái phiền phức này, cũng không phải lớn lao gì, Thiên Nhất Tông chú ý đến ta thì thế nào, Huyền Vô Kỳ hắn lẽ nào có thể nhìn thấy tâm tư của ta, biết ta là truyền nhân của sư phụ Ma Đạo Tử hay sao?
Sau một hồi nghĩ như vậy, lông mày của Sở Nam từ từ giãn ra, bắt đầu suy nghĩ cái lợi của việc được lên Tiềm Long bảng:
- Theo cách nói của Mộng Nhi, đối với người đột nhiên xuất hiện như mình, kẻ khiêu chiến ắt hẳn không ít, chỉ cần có khiêu chiến, thì mình sẽ có càng nhiều cơ hội để rèn luyện bản thân? Hơn nữa, Tiềm Hoàng bảng thu hút sự chú ý của mọi người, đám Tư Đồ Dật Tiêu khẳng định biết rằng mình bây giờ vẫn sống tốt, như vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng nữa…
Sở Nam nghĩ không sai, Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân lúc này cũng đi theo chưởng môn Bích Vân Tông, đi trên đường của Thiên Nhất Tông, lúc nghe thấy danh tiếng của Lâm Vân, trước hết liền nghĩ rằng, Lâm Vân này chính là đại ca của bọn họ, đợi đến lúc nghe được miêu tả về tướng mạo thì càng tin tưởng không nghi ngờ gì nữa
Nhưng ngay lúc biết được thì trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu lại cười khổ sở:
- Vốn cho rằng liều mạng tu luyện một năm, đột phá Võ Sư, tấn cấp Đại Võ Sư trung cấp, dựa vào ba hệ nguyên lực có thể liều mạng với Võ tướng sơ cấp, có thể giúp đỡ đại ca, nhưng lại không biết rằng đại ca đã tiến bộ xa như vậy.
Sau đó, ánh mắt Tư Đồ Dật Tiêu cũng kiên định lên, thầm nhủ:
- Đại ca, ta sẽ đuổi kịp, hãy chờ ta, có được võ quyết cao cấp như Càn Khôn Cửu Chuyển thì ta làm sao có thể tiếp túc bình thường được nữa, đại ca, người sẽ không thất vọng đâu.
Không chỉ Tư Đồ Dật Tiêu biết, Trần Hiểu Phong cũng biết, đang vui sướng bất ngờ, hắn cũng liều mạng tu luyện; mà cùng hắn liều mạng tu luyện, còn có Vu Đại Hải…
Hai người bọn họ đều tin tưởng Lâm Vân này chính là Lâm Vân kia, còn đám người Đan Ngôn, dù có đánh chết cũng không tin Lâm Vân trên Tiềm Hoàng bảng, chính là Lâm Vân mà ban đầu bọn chúng cho là một phế vật, là Lâm Vân tư chất cực kì kém…
Thần Khí Phái đương nhiên cũng biết, khi Tử Đông Lai biết được tin tức này, lập tức sững người ngay tại chỗ, đột nhiên hiểu ra nữ tử dung mạo xinh đẹp bên cạnh Sở Nam mà trên tài liệu nhắc tới, chính là nữ nhi Tử Mộng Nhân của hắn; nhưng theo tin tức này, Tử Đông Lai cũng suy nghĩ chuyện có quan hệ với Lăng gia, vài tháng gần đây, Lăng gia không hề có phản ứng gì mạnh mẽ, theo những gì xảy ra ở mỏ quặng nguyên thạch mà hắn thu thập được từ thủ hạ trong Lăng gia, Lăng gia vẫn rất bình thường.
Nhưng, Tử Đông Lai trước sau vẫn cảm thấy không đúng, nhưng lại không có chứng cớ, cũng không nói được là rốt cuộc không đúng ở chỗ nào!
Ngay lúc tin tức rơi vào tai Lăng Tiêu, Lăng Tiêu liền đập vỡ tất cả những đồ vật trong phòng hắn, còn Đại trưởng lão tiến vào an ủi, nói rằng Lâm Vân này khẳng định không phải là Lâm Vân kia, còn bắt hắn trong khoảng thời gian này, không thể để xảy ra bất kì vấn đề nào.
- Tử Mộng Nhân, bất kể dùng thủ đoạn gì, ta nhất định phải có được nàng!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm phát thệ một cách hung ác.
Còn Tử Mộng Nhân thì vẫn còn đang vừa ngọt ngào vừa lo lắng bên cạnh Sở Nam, Sở Nam cũng đã nghĩ thông suốt, nước đến đất chặn, binh tới tướng ngăn, đang muốn nói chuyện với Tử Mộng Nhân thì phía trước lại truyền đến những âm thanh huyên náo.