Mục lục
Vũ Nghịch Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười hai giờ sau, đang lúc giữa trưa.

Sở Nam cùng với Tư Đồ Dật Tiêu, dẫn theo mười hai người trong Nghịch Thiên Bang đi về phía Mãnh Hổ Bang.

Mặc dù Phi Mã Bang và Lang Bang cách con đường mà Tư Đồ Dật Tiêu chiếm đóng khá gần, chỉ có điều lại phụ thuộc vào Kim Quyền Bang, cũng là minh hữu, vô cớ ra tay với minh hữu thì có thể dẫn đến đả kích mang tính hủy diệt. Mà Mãnh Hổ Bang thì lại phụ thuộc Tần Bang, nếu chiếm lấy địa bàn của bọn hắn thì tình huống lại khác không nhỏ.

Đi vào trong sân của Mãnh Hổ Bang, tại cửa có hai người nhận ra Tư Đồ Dật Tiêu, chúng cười chế nhạo quát:

- Tư Đồ Dật Tiêu, ngươi không ở đường Xú Thủy mà đến địa bàn Mãnh Hổ Bang làm gì?

Tư Đồ Dật Tiêu cười cười nói:

- Quét sạch Mãnh Hổ Bang!

Lời này vừa nói ra thì thành viên của Mãnh Hổ Bang liền sững sờ, đột nhiên cười ha hả, nói:

- Tư Đồ Dật Tiêu, không lẽ ngươi sống đủ rồi, không muốn sống thêm nữa sao?

- Sống đủ chính là các ngươi!

- Tốt, ngươi chỉ là một trung cấp Võ Sư, không ngờ cũng dám lớn lối như vậy, bang chủ của chúng ta đã là cao cấp Võ Sư rồi, cũng sắp đột phá đến Đại Võ Sư. Nếu như Tư Đồ Dật Tiêu ngươi muốn chết thì hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi….

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Giết rồi nói sau!

Sở Nam quát lạnh một tiếng, trọng kiếm xuất hiện trong tay, vung lên hai kiếm thì hai tên thủ vệ liền há hốc mồm, sau đó ngã xuống đất bỏ mạng.

- Lớn mật, ai dám làm càn ở Mãnh Hổ Bang của ta?

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, Tư Đồ Dật Tiêu vội nói:

- Đại ca, người này là bang chủ của Mãnh Hổ Bang!

- Tốt, để ta đối phó hắn, xem chừng những người khác, không được để tên nào trốn thoát.

Lúc Sở Nam nói lời này thì không có chút cảm tình nào, chỉ có lạnh lùng, bởi vì hắn hiểu rất rõ tại thế giới mạnh được yếu thua này, muốn có được thứ gì thì phải tàn nhẫn.

- Tư Đồ Dật Tiêu, ngươi ăn tim hùm gan báo hay sao dám đến Mãnh Hổ Bang nháo sự?

Bang chủ Mãnh Hổ Bang nhìn thấy Tư Đồ Dật Tiêu thì cơ bắp trên mặt càng co giật dữ dội, chỉ muốn tiến đến chém Tư Đồ Dật Tiêu.

Bang chủ Mãnh Hổ Bang vừa bước ra một bước thì Sở Nam đã đứng trước mặt hắn, không nói hai lời, tọng kiếm từ trên cao bổ xuống, bang chủ Mãnh Hổ Bang không cảm giác được trên trọng kiếm có bất kỳ nguyên lực ba động nào thì nhếch miệng cười:

- Chỉ bằng một thanh kiếm nát cũng muốn lấy mạng ta? Nằm mơ đi!

Nói xong thì bang chủ Mãnh Hổ Bang liền rút đao ngăn cản, trên đao lóe lên màu vàng đất, chính là tu luyện Thổ nguyên lực trứ danh.

Trọng kiếm vừa hạ xuống thì đại đao cũng nghênh đón.

- Phịch….

Bang chủ Mãnh Hổ Bang ngưng tụ Thổ nguyên lực phòng ngự cho đại đao, thế nhưng lại bị trọng kiếm đánh gãy.

Đao gãy, nhưng thế của trọng kiếm vẫn không giảm, tiếm tục chém về phía đầu bang chủ Mãnh Hổ Bang.

Bang chủ Mãnh Hổ Bang còn chưa kịp hồi phục tinh thần, hắn vẫn đang suy nghĩ tại sao một thanh trọng kiếm bình thường lại có thể đánh gãy đại đao mà hắn đã ngưng tụ nguyên lực? Chẳng lẽ người này là võ giả cảnh giới Đại Võ Sư? Nhưng tại sao lại không thể cảm ứng được nguyên lực ba động của hắn? Tại sao….

Trong khoảnh khắc suy nghĩ, nghi vấn trong lòng còn chưa được giải đáp thì bang chủ Mãnh Hổ Bang đã cảm nhận được tử vong đến gần, muốn lách người tránh, nhưng khi tâm niệm vừa chuyển thì trọng kiếm đã bổ xuống đầu hắn….

Ngay lập tức, kiếm đến thì đầu nát, thân thể cũng bị chém thành hai khúc.

Uy lực của một chiêu này hung hãn đến cực điểm.

Chúng thành viên của Mãnh Hổ Bang còn đang cùng với Tư Đồ Dật Tiêu đánh bất phân thắng bại thì đột nhiên nhìn thấy bang chủ của bọn hắn bị một chiêu đánh gục, lại có người hét lớn:

- Bang chủ chết rồi, bang chủ bị giết rồi….

Ngay lập tức, ý chí chiến đấu của bang chúng Mãnh Hổ Bang lập tức mất sạch, Tư Đồ Dật Tiêu thừa cơ trảm sát mấy người, ngay cả Trầm Mạch Hân cũng lấy mạng một tên sơ cấp Võ Sư.

- Thần phục!

Sở Nam lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết.

- Không thần phục, chỉ có chết!

Lời nói vừa dứt, Sở Nam nâng trọng kiếm lên không trung, từ trên cao chém xuống, một cái đầu lập tức bay lên không trung, máu tươi bắn xa ba thước.

- Thần phục!

Mười hai người của Nghịch Thiên Bang quát lên, bang chúng Mãnh Hổ Bang sợ đến vỡ mật, nào dám nhiều lợi, bằng vào thực lực của bọn hắn thì làm sao có thể phản kháng được, bất đắc dĩ đành phải thốt lên hai chữ “Thần phục”, sau đó toàn bộ bang chúng Mãnh Hổ Bang đều quỳ rạp xuống đất, dập đầu thần phục.

Thật ra thì thành viên của Mãnh Hổ Bang đã quá quen đối với chuyện thần phục rồi, thành Hùng La lớn nhỏ mấy trăm bang phái, mỗi ngày đều có tranh đấu phát sinh, người nào thắng thì bọn hắn theo kẻ đó, bán mạng cho kẻ đó, vì sinh tồn, trong lòng cũng không cảm thấy có gì áy náy.

Đương nhiên, cũng có người tử trung, chỉ có điều những người tử trung dưới sự công kích của Tư Đồ Dật Tiêu thì đều huyết tẫn mà vong….

- Mục tiêu tiếp theo là Lực Bang!

Sở Nam vừa nói xong liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Tư Đồ Dật Tiêu lập tức quát:

- Cầm binh khí của các ngươi lên, đi theo chúng ta!

Tại cửa ra vào của Lực Bang, chúng thành viên của Lực Bang nhìn thấy hơn ba mươi người đằng đằng sát khí đi về phía bọn hắn, có Tư Đồ Dật Tiêu, cũng có người của Mãnh Hổ Bang thì trong lòng đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu, thầm nghĩ:

- Tư Đồ Dật Tiêu này từ lúc nào mà lại cùng chung một chỗ với Mãnh Hổ Bang? Chẳng lẽ Tư Đồ Dật Tiêu đã đầu nhập vào Mãnh Hổ Bang rồi sao? Tối hôm qua không phải nghe nói Hàn Mãnh và Tư Đồ Dật Tiêu xảy ra đại chiến ư?

Không để cho đám người này tiếp tục suy nghĩ thì đám người đã đi đến trước cửa, hai tên giữ cửa vội vàng đứng ở chính giữa, lớn tiếng quát:

- Đứng lại!

- Cút!

- Thật to gan, dám đến Lực Bang giương oai….

- Chết đi!

Sở Nam vừa nói xong thì trọng kiếm 1600 cân giống như lá trúc thổi qua thân thể hai người, trong nháy mắt, thân hình hai người liền bị chém đứt ngang….

Một màn này cực kỳ máu tanh, khiến người ta vô cùng động dung.

Bang chúng Mãnh Hổ Bang đi ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng vốn còn có tâm tư khác thoáng chốc liền ném ra khỏi đầu, người này nói giết là giết, tuyệt không nương tay, nếu như hắn tra ra có dị tâm thì chắc chắn sẽ chỉ có kết cục chết mà thôi.

Sở Nam dẫn bọn hắn tiến vào, Tư Đồ Dật Tiêu lập tức hét lớn:

- Lực Thạch, lăn ra đây!

Lực Thạch đang tu luyện để trùng kích Đại Võ Sư nghe tiếng hét lớn thì cũng từ trong tu luyện tỉnh lại, hơi sững sờ một chút, đột nhiên biến sắc:

- Là kẻ nào có chủ ý đánh Lực Bang? Phi Mã Bang hay là Lang Bang?

Lực Thạch vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tư Đồ Dật Tiêu trong nội viện thì không khỏi vừa bực vừa cười, gằn giọng nói:

- Thì ra là tên tiểu tử Tư Đồ Dật Tiêu, hại ta sợ bóng sợ gió một hồi, ta còn tưởng kẻ nào nữa chứ. Đến địa bàn của ta làm gì? Đầu nhập ta sao?

- Đến để lấy mạng ngươi!

- Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi chán sống rồi sao?

Lực Thạch biết rõ Tư Đồ Dật Tiêu chỉ là trung cấp Võ Sư, mà bản thân thì mới ba tuổi đã là Võ Sư đỉnh phong, muốn giết Tư Đồ Dật Tiêu không khó, cho dù bị thương chút ít, nhưng cũng chỉ tiêu hao chút khí lực mà thôi.

- Tư Đồ Dật Tiêu, ta thấy ngươi cũng là một người nhiệt huyết, chỉ cần ngươi thần phục ta thì ta tạm tha cho ngươi một mạng!

- Nên thần phục chính là ngươi.

Tư Đồ Dật Tiêu bật cười đáp.

Sở Nam kéo theo trọng kiếm đi về phía Lực Thạch.

Sắc mặt Lực Thạch lúc này đột nhiên biến đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK