Mục lục
Vũ Nghịch Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Nam trầm mặc không nói, Sở Nam muốn từ trên mặt Sở Nam nhìn ra một điểm gì đó, nhưng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Sở Nam quay đầu lại nhìn về phía mấy vị sư đệ, trong mắt của sư phụ Đan Ngôn đã hiện lên một đạo tinh quang, rồi chợt nói:

- Nếu như chúng ta đem một kẻ không có thuộc tính mà tư chất lại cực kém trở về Vân La Môn thì chỉ e các sư phụ sẽ trách tội xuống.

Đan Ngôn nghe thấy sư phụ nói như vậy thì trên mặt liền tràn ngập nụ cười, biết rõ việc Sở Nam muốn tiến vào Vân La Môn đã gần như là không có bất kỳ hy vọng gì rồi.

Quả nhiên, những người khác cũng gật đầu nhè nhẹ phụ họa, có người có chút oán hận sâu sắc nói:

- Cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều kinh người như vậy, ai ngờ rằng lại chỉ là một tên phế vật, làm hại ta tự nhiên tổn thất nhiều Nguyên Thạch như vậy.

- Đúng vậy, đúng là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về!

Những người này đều nhỏ giọng nghị luận, Nguyên Sinh thấy tất cả sư đệ đều không đồng ý, hơn nữa hắn cũng sợ bên trên trách tội xuống, vì vậy nói:

- Lâm Vân, bởi vì ngươi không có thuộc tính cho nên không thể trở thành đệ tử của Vân La Môn được.

Nghe thấy tuyên bố này, Đan Ngôn liền bật cười ha hả, Trần Hiểu Phong lo lắng tiến đến gần nói:

- Lâm Vân huynh đệ có thể nhấc được 1500 cân, có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa suốt tám canh giờ, mặc dù không có thuộc tính, nhưng mà….

- Trần Hiểu Phong, câm miệng, ngươi chỉ là một tên đệ tử mới vào Vân La Môn, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?

Đan Ngôn cậy thế nói, trong lòng thầm nhủ:

- Trần Hiểu Phong, chờ ngươi tiến vào Vân La Môn thì ta sẽ chậm rãi thu thập ngươi, cho ngươi nhận hết toàn bộ đau khổ.

Trần Hiểu Phong tất nhiên không biết những chuyện Đan Ngôn sắp làm với mình, hắn vẫn vì Sở Nam mà ra mặt, đồng tình nói:

- Lâm Vân huynh đệ….

Sở Nam cười cười, ngắt lời hắn, chợt nói:

- Huynh đệ, cố gắng lên, tư chất không tốt, nhưng vẫn có thể bổ khuyết!

Sở Nam lần đầu tiên gọi Trần Hiểu Phong là “huynh đệ”, bởi vì hắn cảm thấy Trần Hiểu Phong này quả thật là một người tính tình chân thật.

- Thế nhưng….

- Cố gắng tại Vân La Môn làm nên tên tuổi, đến lúc đó nếu ta bị người khác khi dễ thì cũng có thể báo ra tên của ngươi.

- Lâm Vân huynh đệ, ta nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi.

Trần Hiểu Phong siết chặt nắm đấm, kiên định nói, Sở Nam cũng gật gật đầu, nói một câu “bảo trọng” xong thì liền đi ra bên ngoài.

Lúc Sở Nam đi qua bên cạnh Đan Ngôn, Đan Ngôn còn châm chọc thêm:

- Một tên phế vật, còn xem bản thân là thiên tài nữa chứ!

- Phế vật?

Sở Nam đã lâu lắm không nghe qua hai chữ này rồi, bỗng quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi đã không còn là họ Đan rồi!

- Ngươi….

Sở Nam vừa thốt ra câu đã chạm trúng chỗ đau của Đan Ngôn, Đan Ngôn giận dữ đến không kiềm chế được, lập tức quát:

- Xú tiểu tử, có tin lão tử đem ngươi đánh thành tàn phế không?

- Ngươi tới thử xem!

Thanh âm của Sở Nam càng lúc càng trở nên lạnh như băng.

Đan Ngôn đang muốn động thủ thì Trần Hiểu Phong đã đứng trước mặt Sở Nam, Đan Ngôn quát:

- Trần Hiểu Phong, nể mặt ngươi sắp là đệ tử của Vân La Môn, đứng qua một bên cho ta!

- Ta không đứng!

- Không chịu?

Đan Ngôn cười lạnh một tiếng hỏi, lại cười khẩy nói:

- Ngươi cũng không kém gì phế vật, chỉ bằng ngươi có thể ngăn được ta sao? Có tin ta đem ngươi cùng đánh luôn không?

- Nếu như thêm ta nữa thì sao?

Vu Đại Hải cũng đứng trước mặt Sở Nam, sắc mặt Đan Ngôn thoáng chút liền trở nên trầm xuống, hô hấp có chút khó khăn nói:

- Vu Đại Hải, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, ngươi hà tất phải giúp phế vật này chứ?

- Trong mắt ta, ngươi mới chính là phế vật.

Vu Đại Hải lạnh lùng nói.

Nhìn thấy cục diện biến thành như vậy, sư phụ của Đan Ngôn vội vàng quát:

- Đan Ngôn, lui ra!

Đan Ngôn nhìn Vu Đại Hải, biết rõ Vu Đại Hải này là thiên tài song thuộc tính, ngày sau địa vị tại Vân La Môn khẳng định rất cao, vì thế cũng chỉ đành phải hậm hực lui ra, nhưng vẫn lưu lại một câu với Sở Nam:

- Phế vật, hôm nay coi như ngươi vận khí tốt, ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện đừng để gặp lại ta, nếu không ta nhất định đánh ngươi tàn phế!

Hai chữ “phế vật” kia đã kích thích Sở Nam một cách sâu sắc, hắn lạnh lùng nói:

- Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi có tư cách sao?

Tiếng nói vừa dứt, tâm niệm chợt động, trọng kiếm lập tức xuất hiện trong tay Sở Nam, bởi vì Sở Nam đã có tinh thần lạc ấn trong nhẫn trữ vật cho nên ngược lại không cần kích phát nguyên lực vẫn có thể sử dụng.

Trọng kiếm vào tay, Sở Nam rút kiếm ra, nhảy lên, đánh ra Khai Thiên thức thứ nhất, cứ như vậy nện lên Thiết Thạch 300 cân.

Mặc dù không sử dụng nguyên lực, nhưng uy lực của Khai Thiên thức thứ nhất của Sở Nam cũng không phải chuyện đùa.

Kiếm vừa đến, Thiết Thạch vỡ vụn.

Mọi người đều sững sờ.

Sở Nam thu kiếm lại, đứng yên một chỗ, nở một nụ cười thiện ý với Vu Đại Hải xong liền quay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rộng lớn của Sở Nam, lại nhìn Thiết Thạch vỡ vụn, trong lòng Đan Ngôn đã có một loại cảm giác sợ hãi, cho dù bản thân hắn hiện tại là cảnh giới cao cấp Võ Sư, nhưng cũng không thể đánh vỡ Thiết Thạch này được, loại sợ hãi này khiến Đan Ngôn cảm giác rằng nếu như không giết người này thì ngày sau nhất định sẽ trở thành hậu hoạn trí mạng với hắn.

Thế nhưng, tâm niệm của Đan Ngôn chợt chuyển liền trông thấy Vu Đại Hải đang lạnh lùng nhìn hắn, Đan Ngôn hơi sợ, lập tức đem phần tâm tư này chôn sâu vào trong lòng.

Trần Hiểu Phong thì thào nói:

- Lâm Vân huynh đệ, chỉ dựa vào chiêu thức ấy của ngươi thì ta đã tuyệt đối không tin ngươi là một tên phế vật, ngươi là một cường giả, ngươi nhất định sẽ là một cường giả! Ta cũng sẽ cố gắng.

Không chỉ phản ứng của đám tiểu bối này không bình thường, ngay cả mấy người Nguyên Sinh, trên mặt ai nấy lúc này đều hiện lên vẻ kinh ngạc, lực lượng cơ thể của Lâm Vân này không ngờ lại cường hãn như vậy.

Trong lòng Nguyên Sinh cũng có chút hối hận, thầm nghĩ:

- Đuổi hắn ra khỏi Vân La Môn không biết có phải là một quyết định sai lầm hay không?

Mặc kệ người của Vân La Môn, sững sờ cũng được, hối hận cũng chẳng sao, Sở Nam biến mất trong đêm tối, đi trên con đường thuộc về chính mình.

- Nơi này không thể lưu người, tự nhiên sẽ có nơi lưu người! Nếu không có chỗ nào lưu ta, ta sẽ tự mình đánh giết một mảnh Thiên Địa!

Sở Nam đi trong thành Hùng La mà không hề có mục đích, muốn tìm một cái sạn nào đó để ở lại, sau đó xem tiếp theo phải làm gì.

Xuyên qua mấy con phố, đột nhiên phía trước vang lên tiếng đánh nhau, Sở Nam vốn không muốn để ý, thế nhưng hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói:

- Tư Đồ Dật Tiêu, tối nay lão tử sẽ chém ngươi, để ngươi khỏi phá hỏng chuyện tốt của lão tử.

- Hàn Mãnh, ngươi là kẻ tiểu nhân, không ngờ lại hạ độc!

Âm thanh rống giận của Tư Đồ Dật Tiêu vang lên, sau đó liền nghe thấy tiếng hắn quát:

- Tiểu muội, ngươi đi mau, đi thật xa đi….

- Đi? Tư Đồ Dật Tiêu, ngươi cho rằng nàng có thể rời khỏi đây sao? Một cô nương yểu điệu như vậy, sao có thể để nàng bôn ba khắp nơi được?

Trầm Mạch Hân kiên định đáp:

- Ca ca, ta sẽ không đi đâu.

- Đi, không đi thì nhất định phải chết!

- Có chết ta cũng không đi.

- Hàn Mãnh, ta liều mạng với ngươi!

Tư Đồ Dật Tiêu lại xông tới.

Hàn Mãnh đắc ý cuồng tiếu:

- Hôm nay, các ngươi đều phải chết không thể nghi ngờ, trừ phi phát sinh kỳ tích, thế nhưng…. Kỳ tích có sao? Ha ha ha….

Mà lúc này, Sở Nam cũng đang đi về phía đánh nhau….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK