Thiên Tử quát lạnh với Sở Nam:
- Sở Nam, đây là kiếp nạn chuyên môn nhằm vào người. Ngươi như ngươi độ kiếp cũng không phải bình thường kiếp, phía sau ngươi còn dám truy ta, ngươi không muốn sống nữa sao?
- Đương nhiên muốn, bởi vì muốn nên mới phải đuổi theo ngươi!
Thiên Tử chửi thề:
- Điên, thật là điên quá!
Sở Nam điên hơn Thiên Tử tưởng tượng, đổi lại là gã thì chắc chắn sẽ tìm một nơi an toàn, trước vượt qua kiếp nạn rồi mới từ từ chơi, báo thù linh tinh, tuyệt đối sẽ không giống như Sở Nam, kiếp nạn đã buông xuống hắn còn muốn đuổi giết.
Sở Nam bình tĩnh nói:
- Ta không điên thì sẽ không đến được như hôm nay!
Thiên Tử nói:
- Ngươi muốn đuổi theo ta thì tùy, chờ ngươi bị kiếp nạn bao vây đến nguy hiểm nhất mới một chiêu mạng của ngươi, ngươi cho là ta không có công kích giống như tay gãy kia sao?
- Chỉ là muốn chứng minh một chút, bị vây diệt chi kiếp trong phạm vi thì ngươi có bị diệt chi kiếp công kích luôn không!
Sở Nam dứt lời, chỗ hai người đnưgs nổi lên lốc xoáy, chẳng qua nơi này chủ thể không phải "Phong", mà là "Không gian".
Tuy rằng chỉ là không gian Thiên Võ đại lục nhưng uy lực bão tố so với công kích không gian lần cuối cùng diệt chi kiếp thứ ba sam gặp phải càng hung mãnh hơn.
Sở Nam cảm giác màn trời dày dao động kịch liệt, thầm nghĩ.
- Đây là uy lực của trung tâm đại lục sao?
Thiên Tử chưa hoàn toàn ra khỏi phạm vi công kích của diệt chi kiếp nên tự nhiên đã bị lan đến, công kích vừa mới bắt đầu, pháp bảo của Thiên Tử bị xé rách thật sâu, vài vệt sâu hoắm. Pháp bảo lúc trước Thiên Tử xuyên qua lắc lư kịch liệt, dù gã ở trong pháp bảo, được bảo vệ an toàn ưu tiếng cũng bị chấn đắc cả người run lên, đau nhức.
Thiên Tử kinh sợ nói:
- Rốt cuộc Sở Nam đột kiếp gì mà khủng bố như vậy?
Thiên Tử không rõ ràng Sở Nam độ kiếp gì nhưng gã biết trong tình thế này muốn sống sót thì cực khó. Thiên Tử nhìn lại, lòng càng kinh ngạc hơn. Bởi vì Sở Nam vẫn theo sát Thiên Tử, có vẻ như không đưa gã đưa vào chỗ chết thề không bỏ qua.
Thiên Tử rống to:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Muốn mạng của ngươi!
- Ngươi đã cứu cha mẹ, đàn bà của ngươi rồi, ta không hề bạc đãi bọn họ chút nào, hơn nữa trong di tích Trạm tông ta còn cứu mạng của ngươi, chỉ tính điều đó, chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận, ngươi liều mạng như vậy làm gì?
- Muốn mạng của ngươi!
- Ngươi có biết đại nhân sau lưng ta là ai không? Nếu ta chết thì đại nhân lập tức sẽ tỉnh táo lại, đến lúc đó ngươi không chỉ chết đi mà cha mẹ, đàn bà của ngươi đều chết hết!
- Ta mặc kệ đại nhân của ngươi như thế nào, ta chỉ lo hiện tại, muốn mạng của ngươi!
Sở Nam ôm diệt chi kiếp đuổi theo Thiên Tử, ở trong không gian cực kỳ hỗn loạn tìm kiếp quỹ tích ngắn nhất tới gần Thiên Tử. Cùng lúc đó, hắn khiến Tiểu Trận cố gắng nghiên cứu thứ bên trong thủy tinh vật thể.
Thiên Tử hết chỗ nói, gã cảm giác Sở Nam thật đáng sợ, đặc biệt khi nổi điên.
Thiên Tử chợt lóe tia sáng, nghĩ ra cách, quát:
- Không phải ngươi muốn vô danh lệnh bài sao? Ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải ngừng ngay việc theo đuôi ta!
Thái độ của Sở Nam vẫn rất cứng rắn:
- Giết ngươi thì ta vẫn có thể lấy đến vô danh lệnh bài.
Sở Nam cứng mềm không ăn, Thiên Tử thật sự bó tay, nhưng gã không thể không vắt óc nghĩ cách. Thiên Tử không muốn điên cùng Sở Nam, cùng nhau độ kiếp này!
Thiên Tử chưa từng rơi vào tình cảnh bị động, nguy hiểm như vậy, hơn nữa Sở Nam ép sát từng bước. Thiên Tử bắt đầu mơ hồ, nhưng dù gì gã không phải người bình thường, nghĩ đến vô danh lệnh bài, gã chợt nhớ Thiên Khôi.
Thiên Tử bừng tỉnh nói:
- Sở Nam đi tìm Thiên Khôi có phải cũng vì vô danh lệnh bài? Trong tay Thiên Khôi cũng có.
Nghĩ vậy Thiên Tử cắn răng nói:
- Ta cũng không tin ngươi thật sự không cần vô danh lệnh bài!
Thiên Tử rống to với Sở Nam:
- Ta lập tức ném vô danh lệnh bài đi, nếu ngươi không muốn thì chờ nó bị tạc nát đi!
Thiên Tử dứt lời liền vứt vô danh lệnh bài ra ngoài cửa sổ. Sở Nam mặt không biểu tình nhưng lòng thì cười thầm, hắn làm ra bộ dạng ép sát người thế này hơn pahan nửa vì khiến Thiên Tử chủ động giao ra vô danh lệnh bài. Nếu lúc trước Sở Nam làm điều kiện muốn vô danh lệnh bài thì Thiên Tử sẽ dùng nó áp chế hắn.
Đương nhiên có hơn một nửa là vì Sở Nam rất muốn xử lý Thiên Tử, nếu như có cơ hội.
Thiên Tử quăng vô danh lệnh bài về phía bên kia, Sở Nam không chút suy nghĩ đỡ diệt chi kiếp lao qua, bắt lấy vô danh lệnh bài quăng vào thế giới trong người. Thiên Tử chạy tới hướng ngược lại, thấy tình hình như vậy thì thở phào.
Thiên Tử nói:
- Ta còn nghĩ đến ngươi không cần vô danh lệnh bài đâu, chỉ cần vô danh lệnh bài có thể kiềm chế ngươi, vậy là dễ làm.
Sở Nam bắt lấy vô danh lệnh bài, nhíu mày, diệt chi kiếp uy lực càng ngày càng mạnh, hắn phải tốc chiến tốc thắng, toàn lực ứng phó diệt chi kiếp. Sau đó Sở Nam tiếp tục bay nhanh hướng vô danh lệnh bài.
Thiên Tử sững sờ:
- Một khối vô danh lệnh bài có thể thể đuổi hắn đi?
Thiên Tử mới thắc mắc thì phát hiện pháp bảo của mình chợt rung động không gian, gã cảm thấy mình đổi hướng bay tới chỗ Sở Nam.
- Cái này...
Thiên Tử sợ hãi, lòng lại khó chịu.
Thiên Tử hét hướng Sở Nam:
- Ngươi cách ta xa một chút, bằng không ta liền hủy vô danh lệnh bài!
Đối mặt Thiên Tử uy hiếp, Sở Nam lạnh lùng thả lại một câu:
- Không lẽ ngươi quên ta muốn mạng của ngươi sao? Muốn hủy thì tùy, ta không cấm cản ngươi!
Mặc dù Sở Nam rất cần vô danh lệnh bài nhưng giờ này khắc này tuyệt đối không thể yếu thế, nếu không sẽ rơi vào hạ phong. Quả nhiên Sở Nam cứng rắn làm Thiên Tử chân tay luống cuống, nhìn cách Sở Nam ngày càng gần, rơi vào đường cùng gã đành ném vô danh lệnh bài tiếp theo, kiếm được chút thời gian.
Nhưng Thiên Tử ném ra vô danh lệnh bài không phải cách giải quyết tạn gốc rễ vấn đề. Vì mối lần Sở Nam vung vô danh lệnh bài ra thì Sở Nam sẽc rời xa gã, sau đó rất nhanh đuổi theo. Không ít lần Thiên Tử gần sát Sở Nam, điều này làm gã rất bực mình, nhưng không có cách nào khác.
Không gian toàn diệt chi kiếp này đã vô cùng hỗn loạn, có vô số đường nhỏ giao nhau. Sở Nam nghiên cứu kết cấu không gian nên cực nhanh tìm ra con đường ngắn nhất tới gần đối phương. Dù Thiên Tử có pháp bảo nhưng nó đã bị hỏng hóc nhiều, uy lực kém hơn trước, năng lượng tìm được giảm mạnh.
Vì vậy trong thời gian ngắn Thiên Tử không trốn thoát được.
Lại là mấy phút đồng hồ đi qua, không gian đã muốn sôi trào hừng hực, màn trời chấn động kéo theo tinh thần quỹ đạo đại biến. Trong Thiên Võ đại lục, nước biển đang suy diễn ra cảnh tượng đồ sộ sóng thần. Sở Nam giảm bớt tốc độ nhiều, nhưng pháp bảo của Thiên Tử bị phá hỏng càng dữ dội hơn, tốc độ chậm hơn Sở Nam nhiều.
Thiên Tử nhìn vô danh lệnh bài ngày càng ít, lòng lạnh lẽo. Thiên Tử nghĩ là sau khi dùng xong vô danh lệnh bài thì gã nên làm sao đây? Thấy Sở Nam bỗng tăng tốc vọt tới, Thiên Tử nhanh chóng ném vô danh lệnh bài đi ba hướng khác nhau.
Thiên Tử lầm bầm:
- Không lẽ ta phải vận dụng con bài cuối cùng sao?