Sáu đầu thập giai thú dử, hai con hạ phẩm, hai con trung phẩm, hai con thượng phẩm, một con tựa như ưng, một con tựa như hùng, một con tựa như sói, một con tựa như hổ, một con tựa như Biên Bức, một con tựa như ong chúa...
Nhưng hình thể bộ dáng tương tự, sáu đầu thập giai thú dử này, có thể sánh bằng ưng hùng, lợi hại vô cùng.
Mà lá khô đầy trời kia, cũng là chém về phía Tư Không Vân.
Tư Không Vân kinh hãi, hắn đồng thời cùng chém giết chín người.
Cả kinh, Tư Không Vân quát lên:
- Tốt, tốt, tốt, có thủ đoạn gì tất cả đều sử dụng ra, lão phu tiếp nhận, ta cho các ngươi xem một chút bản lãnh lão phu, nếm thử lão phu lợi hại!
Hắc Quân lần nữa nắm trong tay kiếm quang biển máu, tiếp tục tấn công về phía Tư Không Vân, trong lòng thì thầm:
- Nếu đao Hạo Thiên của ta còn, cơ hội chém giết Tư Không Vân lớn hơn mấy phần.
Tên Vũ Đế kia thả ra sáu đầu thập giai thú dử, đều hướng về phía Tư Không Vân tấn công đến.
Vừa mới chém giết, song phương cũng thi triển ra uy lực chiêu thức.
Đế Hiếm thấy Tư Không Vân bị vây, mau để cho Ma Ốm đến:
- Giết sạch người ở bên trong, chúng ta không nên bắt tù binh, giết vào, bảo tàng bên trong toàn bộ là của các ngươi.
Ma Ốm lĩnh mệnh, cao giọng hô:
- Các huynh đệ, cơ hội kiến công lập nghiệp đã đến. Theo ta xông lên, giết!
- Giết!
Mọi người bị bảo tàng kích thích mà hai mắt đỏ lên, lấy tốc độ nhanh nhất giết vào.
Đế Thiếu nhìn thân ảnh của bọn họ, thì thầm:
- Không biết trong khu vực này lực lượng mạnh bao nhiêu, ở trước mặt, vũ khí bí mật cũng muốn hủy diệt!
Mà lúc này, cách bí động có Chu Chi Võ ần nấp, cũng không xa.
Một mặt khác, phía trước Sở Nam, còn có một người, lúc này Sở Nam rõ ràng nghe thấy tiếng kêu, Sở Nam quyết định chú ý, nếu không tiếp tục biến hóa, hắn liền hướng tiếng kêu bên kia phóng đi.
Lúc này trên mặt Nghiêm Thần lạnh lung, nhưng trong lòng của hắn tất cả đều là lửa giận, thậm chí có người tấn công giết đến căn cứ Thiên Nhất tông, Nghiêm Thần còn nghe được liễu Hắc Quân phản bội.
Ở phía trước Sở Nam có tên võ giả đi tới.
Nghiêm Thần nhìn tên võ giả này, đem ánh mắt nhìn Sở Nam, trong đôi mắt Sở Nam, lộ ra mê hoặc, biểu hiện cùng mọi người giống nhau.
Chỉ trong chốc lát, tên võ giả kia đã chứng thật là Thiên Nhất tông đệ tử, Nghiêm Thần gật đầu, nhìn Sở Nam.
Sở Nam nghe được tiếng hò hét, giật mình, không chút do dự đi về phía trước, Sở Nam đứng ở trên đài cao, nhìn ánh mắt của mọi người, cũng tập trung ở trên người mình, Trương Chủy nói:
- Ta tên là...
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, cắt đứt lời của Sở Nam.
Sở Nam trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu như tạc thanh không có vang lên, Sở Nam liền chuẩn bị lẫn vào trong đám người.
Ma Ốm mang theo vài vạn người, giết đến luyện võ trường.
Nghiêm Thần vẫn không để ý đến, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Nam nói:
- Ngươi, nói tiếp!
Nghe vậy, Sở Nam không khỏi tức giận.
- Thật đúng là trấn định, cũng giết tới, đều không đi để ý sao.
Sở Nam không rõ ràng lắm, đối với Nghiêm Thần mà nói, tra ra "Lâm Vân" so với đi đối phó những người kia, trọng yếu hơn nhiều.
Bởi vì Nghiêm Thần dùng thần niệm tản ra, tình huống phía ngoài Nghiêm Thần đều thấy, hắn cho là chém giết sạch những địch nhân kia, chỉ cần giơ tay lên mà thôi.
- Ta tên là...
Tiếng nói lần nữa bị tiếng oanh tạc liên tiếp cắt đứt, Nghiêm Thần kinh dị, nhìn những địch nhân kia.
- Đây là vật gì?
Nghiêm Thần nghi vấn, lập tức liền nghĩ đến, nếu là đem những đồ này thu vào trong tay, đối với hắn sau này, khẳng định là có tác dụng.
Công kích rất mạnh, Thiên Nhất tông đệ tử đã phẫn nộ, sau đó lấy ra pháp bảo, lại nghe Nghiêm Thần nói:
- Không có lão phu ra lệnh, cũng không cho phép ai xuất chiến.
Vừa nói, một đạo vòng sáng từ Nghiêm Thần vừa vặn phát ra, sau đó lan tràn tại trên người các đệ tử tại luyện võ tràng, làm xong đây hết thảy, Nghiêm Thần lại một lần quát lạnh:
- Nói tiếp...
Cùng lúc đó, Ma Ốm cũng ra lệnh, để cho thủ hạ dùng một trăm mai cầu, tấn công về phía Nghiêm Thần.
Còn Sở Nam đang cười.
Nghiêm Thần cùng chúng Thiên Nhất tông đệ tử, đều nghi ngờ, không rõ Sở Nam tại sao phải cười.
- Ta tên là Lâm Vân!
Thanh âm rơi xuống, Sở Nam thi triển "Thiên nhai chỉ xích", đã lẫn vào trong đám người, đồng thời, vẫn dị kim ngang nhiên bộc phát ra, trực tiếp công kích.
Trong lúc Sở Nam nói xong, hơn trăm hắc châu, trực tiếp đem vòng sáng kia tạc phá, ba trăm hắc cầu, tạo ra tiếng xé gió, xông về hắn.
Nghiêm Thần vẻ mặt tràn đầy tức giận, hắn không có nghĩ đến người này là Lâm Vân, khi hắn chuẩn bị xuất thủ bắt Lâm Vân, nhưng lại không thể không cứu đám Thiên Nhất tông đệ tử, còn phải ứng đối hơn ba trăm hắc châu kia.
Nghiêm Thần hai tay chém ra, tấm ánh sáng kia đã bị chém vỡ, tay phải Nghiêm Thần chụp vào ba trăm hắc cầu, muốn đem hắc cầu kia thu vào trong ngực.
Ma Ốm nói ra ra chữ "Phát", thần niệm đột nhiên bị đau nhói, còn đám Vũ vương Vũ Hoàng cũng giống như thế.
Bởi vì thần niệm bị hủy, Nghiêm Thần dễ dàng đem ba trăm hắc cầu bắt lại.
Những thứ hình ảnh này, cũng chỉ mất nửa khắc thời gian.
Nhưng lúc này Nghiêm Thần vẫn tập trung vào Sở Nam, hắn muốn bắt Lâm Vân, bất chợt sắc mặt liền biến sắc, bởi vì hắn mất đi tung tích Lâm Vân, hơi thở Lâm Vân Nghiêm Thần cũng không nhận thấy được.
- Bắt sống Lâm Vân!
Nghiêm Thần ra lệnh.
Sở Nam nghe được câu nói này, hắn yên tâm hơn nhiều, mà đám đệ tử Thiên Nhất tông, cũng rất là khó khăn, bọn họ căn bản không biết Lâm Vân ở nơi đâu, làm sao đi bắt đây, không chỉ có như thế, Thiên Nhất tông đệ tử thấy đồng môn sư huynh đệ chung quanh, trong đôi mắt tràn đầy cảnh giác, rất sợ người này là Lâm Vân.
Nghiêm Thần cũng lập tức hiểu ra thế cục không được, lúc này nói:
- Các ngươi không cần phải để ý đến Lâm Vân, tất cả đều giết đi.
- Dạ!
Sau đó, Thiên Nhất tông đệ tử thẳng hướng Ma Ốm, Sở Nam liền hỗn loạn ở trong đó, nhưng thần niệm Nghiêm Thần vẫn bao trùm lấy, hung hăng thầm nói.
- Ở trong tay lão phu, ngươi còn có thể thoát được sao?
Ma Ốm thấy vũ khí bí mật không có phát huy hiệu quả, hơn nữa lúc này đưa đến nhiều người như vậy làm thần niệm cũng bị phá huỷ, nhất thời hắn hiểu, bọn họ gặp phải siêu cấp cao thủ rồi, nhưng hiện tại đã không có đường sống, chỉ đành phải giết tới, vì vậy, Ma Ốm nhằm về phía mười tên Vũ Hoàng, tất cả đều giết tới.
Nhìn mười mấy tên Vũ Hoàng vây quanh, nhưng Nghiêm Thần cũng không thèm nhìn, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Là người lấy tính mạng ngươi.
Mười mấy tên Vũ Hoàng kêu to, để cho mình thêm can đảm, nhưng Nghiêm Thần châm biếm không dứt.
- Chỉ bằng các ngươi sao? Buồn cười, thật là buồn cười.
Vừa nói, nghiêm Thần nở nụ cười, trong tiếng cười, Nghiêm Thần xuất thủ, mười mấy tên Vũ Hoàng trước mắt, đột nhiên xuất hiện một đoàn bích quang, tản ra uy thế kinh khủng, những tên Vũ Hoàng nhất thời sắc mặt đại biến, tất cả đều là tử sắc.
Nghiêm Thần hỏi:
- Nói, ta cho các ngươi chết thống khoái.
Không có người trả lời, Ma Ốm cũng bị kinh hãi, trong lòng hỏi:
- Người này đến tột cùng là có tu vi gì?
Sở Nam thấy đám người kia, lập tức liền biết những người này thuộc cổ thế lực thần bí, trong lòng không khỏi buồn cười, cổ thế lực này bị giết không ít người, nhưng bọn họ đã cứu hắn hai lần.
Thiên Nhất tông đệ tử cùng thế lực thần bí, chém giết lẫn nhau, có hai Vũ vương thẳng hướng Sở Nam, Sở Nam Ngưng kiếm thẳng hướng hai Vũ vương, trong lúc đang muốn chém giết, thân thể Sở Nam bắn thẳng đến, dị Ngũ Hành ngưng tụ ra nước xoáy, ném về phía Nghiêm Thần.
Dị Ngũ Hành nước xoáy trừ lực lượng ra, còn có tử khí của Sở Nam.
Mười mấy tên Vũ Hoàng tự nhiên không phải là đối thủ Nghiêm Thần, ở trong mắt Nghiêm Thần không là cái gì.
Nhưng lực chú ý Nghiêm Thần đặt ở hắc cầu trên, trực giác cho thấy loại vật này đối với bọn họ rất hữu dụng, hắn muốn lưu lại, nhìn hắc cầu này luyện chế thế nào, ngoài ra Nghiêm Thần còn chú ý đến Lâm Vân.
Hai người kia cùng Sở Nam chém giết, cũng rơi vào trong mắt của hắn, hết thảy cũng rất bình thường, hắn cũng không có để ở trong lòng.
Đột nhiên, tên Thiên Nhất tông đệ tử kia nhảy lên, như tiềm long ra biển.
Trong phút chốc, Nghiêm Thần có thể hiểu tên Thiên Nhất tông đệ tử, chính là người hắn muốn tìm, chính là Thần khí phái Lâm Vân.
Hiểu thì hiểu, Nghiêm Thần cũng không ngờ rằng Lâm Vân thoáng cái biến mất như vậy.
Nhưng Nghiêm Thần hoàn toàn không có để ở trong lòng, Đại viên mãn Vũ Đế cảnh giới, chính là chỗ đánh tin lớn nhất của hắn, hắn cho là, ở thực lực tuyệt đối, Lâm Vân tuyệt đối không thể chạy thoát.
Nghiêm Thần hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó, mấy chục đoàn bích quang kia muốn nổ tung lên, trên không trung Vũ Hoàng không có phản ứng, ngưng tụ thành một bức huyết nhục bay ra.
Ma Ốm nhìn thấy hết thảy, trong lòng lạnh như vạn năm tuyết băng, hắn hiểu được, lần này hành động, xong, toàn bộ xong rồi, không chỉ có nhiệm vụ thất bại, chính là mạng sống bọn họ, cũng không giữ được.
Nhưng Ma Ốm vẫn không có hạ lệnh rút lui, bởi vì rút lui chỉ có thể tăng nhanh tốc độ chết chóc.
Mà Sở Nam, ném ra dị ngũ hành nước soáy mà hắn chuẩn bị thời gian rất lâu, mà trong đó có lực lượng cùng tử khí, hắn liều mạng thi triển "Thiên nhai chỉ xích", bỏ chạy đi ra ngoài, hắn tự biết rõ, gặp phải Tư Không Vân, hắn còn có thể chém giết một phen, nhưng người này, cho hắn cảm giác quá mức lợi hại, hắn bây giờ không thể ngăn cản, chính là hắn ở trạng thái đỉnh phong, cũng đánh không lại người này.
Nghiêm Thần cũng không có chú ý hướng hắn công tới dị Ngũ Hành nước xoáy, chuẩn bị hoàn toàn không có để vào trong mắt, hắn thấy Lâm Vân thuấn di, cười lạnh nói:
- Muốn chạy trốn? Ở trước mặt lão phu, ngươi cho rằng ngươi còn có thể trốn được sao?
Vừa nói, tay phải Nghiêm Thần chém xuống, muốn đem dị Ngũ Hành nước xoáy trực tiếp chém thành hai nửa, tiếp theo là đuổi giết Lâm Vân!
Nghiêm Thần chém ra uy năng, mới vừa tiếp xúc đến dị Ngũ Hành nước xoáy, dị Ngũ Hành nước xoáy không có bị chém thành hai nửa, mà đột nhiên bạo tạc ra. Nghiêm Thần hơi sững sờ, nhưng vẫn không có để ở trong lòng.
Chỉ một phần ngàn vạn thời gian, dị Ngũ Hành nước xoáy nổ tung, sau đó oanh kích đến.
Theo lý thuyết, nếu nổ tung như vậy uy năng cho dù Nghiêm Thần không có kích thích ra phòng ngự, bằng tu vi của hắn, cũng hoàn toàn không việc gì, nhưng lúc này sắc mặt Nghiêm Thần đại biến, vội vàng ngưng tụ phòng ngự.
Nhưng đã muộn.
Nghiêm Thần bị đánh, lui về sau ra vài trăm thước, khóe miệng phun ra một chút máu tươi, Nghiêm Thần che lồng ngực của hắn, hiển nhiên chỗ ngực bị thương không nhẹ.
Đột nhiên Nghiêm Thần bị thương.
Lâm Vân bộc lộ ra lực lượng, không ngờ làm cho Đại viên mãn Vũ Đế, bị thương.
- Lão phu làm sao có thể để cho hắn đánh bại?
Nghiêm Thần có thể tưởng tượng dị Ngũ Hành nước xoáy, thì thầm:
- Đó cũng không phải nước xoáy đơn thuần, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn có một chút tử khí, còn có... Thật giống như lực lượng tinh khiết, trừ cái đó ra, tựa hồ còn có một chút quỷ dị ở bên trong.
Cũng đang có uy năng quỷ dị, mới để làm cho Nghiêm Thần bị thương.
Sở Nam chạy như điên, trong lòng có cảm giác được phía sau có biến hóa dị thường.
Mặc dù dị Ngũ Hành nước xoáy, là thủ đoạn lớn nhất của Sở Nam bây giờ có thể lấy ra, nhưng Sở Nam không biết dị Ngũ Hành nước xoáy có thể ngăn trở Nghiêm Thần, cho dù là thời gian chốc lát cũng không nghĩ tới, hắn chẳng qua là dùng dị Ngũ Hành nước xoáy che chở để bỏ chạy.
Nhưng thanh âm nổ vang này, cùng dị Ngũ Hành nước xoáy trước kia nổ vang, thanh âm có chút không giống.
Sở Nam thi triển "Thiên nhai chỉ xích "cực nhanh, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Nghiêm Thần rút lui vài trăm thước, trong đôi mắt Sở Nam nhất thời bắn ra tinh quang.
- Dị Ngũ Hành nước xoáy uy năng, sao lại lớn như thế?
Điểm này, làm cho Sở Nam hoàn toàn không nghĩ tới, tâm tư hắn di chuyển, lập tức liền nghĩ đến điều gì đó.