Mục lục
Vũ Nghịch Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc đội người chỉ còn cách chừng hai ba mươi mét, trong đám người đột nhiên bay ra hơn mười đạo nhân ảnh, lao thẳng đến xe ngựa sau lưng Sở Nam.

Cùng lúc đó, bên dưới lòng đất lại có động tĩnh, mục tiêu của bọn hắn cũng là xe ngựa.

- Muốn hủy diệt chứng cớ? Nực cười…

Sở Nam lập tức hiểu ra ý đồ của bọn hắn, dậm chân một cái, 300 vạn cân lực chấn lan ra, đám người đang muốn phá đất mà ra lập tức thổ huyết, thân thể bị nghiền nát, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.

Người trên không trung nhìn thấy tình huống này, trong lòng rất khiếp sợ, bởi vì người ở dưới lòng đất mới chính là sát chiêu thực sự, bọn hắn chẳng qua chỉ là chướng ngại vật, dùng để hấp dẫn ánh mắt Sở gia, nào biết được Sở Nam vừa ra tay đã đem sát chiêu của bọn hắn biến thành tử chiêu.

Đến lúc này, bọn hắn cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể liều mạng, hy vọng có thể hủy được những cỗ thi thể kia.

Chỉ tiếc, đối với bọn chúng mà nói, đây quả là mộng tưởng không có khả năng thực hiện được.

Bọn hắn là người của Nhiếp gia, vì gia tộc, cho nên ôm lòng tất tử mà đến, cho nên, bọn hắn đã chuẩn bị đại chiêu, chính là tự bạo!

Lúc bọn hắn lao xuống, chỉ còn cách xe ngựa năm mét, lúc đang muốn tự bạo thì không chút báo hiệu, thân thể bọn hắn lập tức vỡ vụn, bị cắt thành từng khối huyết nhục nhỏ, rơi xuống lả tả.

Không ai tự bạo thành công.

Đến chết bọn hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là chết như thế nào.

Thực ra, rất đơn giản, Sở Nam dùng lực lượng vô hình của mình, ở trên o trung kết thành một sát võng, lúc bọn hắn đụng vào trong sát võng, lập tức bị lực lượng cắt nát.

Xe ngựa tiếp tục tiến tới, Sở Nam không ra tay với đám bình dân kia, thậm chí cũng không làm khó bọn hắn, nguyên lực vận chuyển, nâng bổng những chiếc xe ngựa còn lại đi qua, nhưng bình dân kia nhìn Sở Nam một cách cảm kích, Sở Nam vẫn tiếp tục tiến đến Nhiếp gia, đồng thời lưu lại một câu nói:

- Ta sẽ vì các ngươi mà đòi lại công đạo.

Những lời này lập tức khiến Hoàng Phủ Vân Phỉ một phen chấn kinh.

Chỉ sau chốc lát, Sở Nam đã đến đại môn Nhiếp gia, cũng giống như Vương gia và Chung gia, toàn bộ người của Nhiếp gia cũng đứng bên ngoài, thậm chí còn không đợi Sở Nam nói ra ba chữ “tính tiền đi” đã đem toàn bộ nhẫn trữ vật dâng lên.

Theo lệ cũ lúc trước, chỉ cần giao ra bảo tàng thì Sở Nam sẽ không làm khó bọn hắn, Nhiếp gia cũng nghĩ vậy.

Thế nhưng, lần này đã xuất hiện ngoại lệ.

Sở Nam cũng không tiếp lấy nhẫn trữ vật của bọn hắn, chỉ nói:

- Các ngươi phải trả, không chỉ là tài vật, mà còn cả tính mạng!

Lời vừa dứt, Sở Nam lập tức hạ lệnh với hộ vệ Sở gia:

- Động thủ, giết không luận tội!

- Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta là Nhiếp gia, ngươi nếu động thủ với chúng ta…

Âm thanh uy hiếp còn chưa dứt thì đã bị Vệ Tiêu đã từng là Võ Hoàng của Công Tôn gia chém giết.

Sở Nam sau khi trở về thành Kim Lăng, nhìn thấy không ít cường giả Võ Hoàng Võ Đế, số lượng so với Bắc Tề Quốc nhiều hơn không ít. Tạo thành loại tình huống này, nguyên nhân thứ nhất là phương thức đối đãi với võ giả của hai nước bất đồng, nếu xét tổng thể, Đại Khánh Quốc quả thật là nhiều hơn một chút. Sở Nam tại Đại Khánh Quốc chỉ tiếp xúc với đại môn đại phái, đại gia tộc, đại thế lực, tự nhiên đều tiếp xúc cường giả.

Cho nên, giai đoạn này Võ Hoàng nhiều như chó, Võ Đế cũng lui tới khắ nơi. Cho nên, mấy Võ Hoàng này vừa xuất thủ liền đem toàn bộ người của Nhiếp gia tàn sát sạch sẽ.

Cả quá trình, Sở Nam chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Vân Phỉ, không nói câu nào, nhưng ánh mắt cũng không chuyển đi hướng khác, Hoàng Phủ Vân Phỉ bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, giống như bị rơi xuống hầm băng, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây chính là công đạo mà hắn muốn đòi sao? Nếu như ta không nói cho hắn biết Tử Linh thảo mọc ở đâu, có phải hắn cũng đối đãi với ta như vậy?

Sau khi giết chóc chấm dứt, Sở Nam lại để cho hộ vệ Sở gia trở về Thần Vũ hầu phủ, nhiệm vụ của bọn hắn đã hoàn thành, mà chuyện Sở Nam cần phải làm vẫn chưa xong, không nói chuyện gì khác, chỉ tính Nhiếp gia trước mắt, căn cơ của Nhiếp gia cũng không phải ở thành Kim Lăng, mà là ở thành Hợp Sơn, trước mắt đây chỉ là Nhiếp phủ, chỉ là một nhánh nhỏ mà thôi, hủy diệt bọn hắn căn bản không mấy thương tổn đến Nhiếp gia.

Ngoài Nhiếp gia, tham dự đánh Thần Vũ hầu phủ cũng không thiếu những thành thị khác, Sở Nam cũng không buông tha cho bọn hắn. Mà người Sở Nam muốn đi đòi tiền không chỉ có gia tộc, mà còn có một ít môn phái, đặc biệt là Thái Nguyên Môn.

Trước khi đi, Sở Nam còn nói với Hoàng Phủ Vân Phỉ:

- Vân Phỉ công chúa, ngươi không phải nữ nhân ta thích, cho nên ta vĩnh viễn sẽ không làm phò mã ngươi, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, Tử Linh thảo ta nhất định phải có, sau khi luyện thành Sinh Cơ Đan, ngươi nhất định sẽ có chỗ tốt.

Sau khi nói xong, Sở Nam đằng không rời đi, chỉ vài giây liền biến mất trước mắt Hoàng Phủ Vân Phỉ, Hoàng Phủ Vân Phỉ nhíu chặt mày, suy nghĩ xem có nên nói ra vị trí Tử Linh thảo hay không, trong lòng thầm nghĩ:

- Cho dù ta nói cho ngươi biết đi nữa, liệu ngươi chịu được tử khí ở đó sao?

Hoàng Phủ Vân Phỉ không biết, mục đích cuối cùng của Sở Nam muốn Tử Linh thảo không phải là Tử Linh thảo, mà là tử khí, đối với Sở Nam mà nói, tử khí càng dày đặc càng tốt, uy lực càng lớn càng tốt…

Sở Nam nhảy lên không trung, bắt đầu kiểm tra một đám nhẫn trữ vật, muốn xem bên trong liệu có linh dược điều chế "Trường Thọ Đan" hay “Phong Ma Đan” hay không, đầu tiên hắn kiểm tra của Công Tôn gia, sau khi kiểm tra một phen, Sở Nam đành thất vọng, thứ tốt của Công Tôn gia quả không ít, nhưng lại không có linh dược hắn cần.

Vốn Sở Nam cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nếu Công Tôn gia đã không thu thập được thì những tiểu gia tộc khác làm sao thu thập được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK