Mục lục
Vũ Nghịch Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dẫn đường đi.

Sở Nam ngắt lời Tiểu Thúy, Tiểu Thúy vội vàng dẫn Sở Nam đi, đi một hồi cuối cùng đến bên ngoài tẩm cung hvp, Tiểu Thúy không dám tiến xa thêm một bước, run rẩy nói:

- Công tử, công chúa… ở bên trong… chờ người!

Sở Nam nhấc chân bước đi, sau khi dẫn Sở Nam đến tẩm cung Hoàng Phủ Vân Phỉ, thân thể Tiểu Thúy mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đât,s trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, vừa rồi nàng đột nhiên cảm thấy mình hít thở không thông.

Mà Sở Nam vừa bước vào tẩm cung của Hoàng Phủ Vân Phỉ, lập tức ngửi thấy một mùi thơm thấm tận tin gan, toàn bộ tẩm cung đều tản ra một loại không khí tình ý, sắc thái trang trí có một loại mập mờ, phong tình và hấp dẫn…

Ở sâu trong tẩm cung, có một thân ảnh đang nhẹ nhàng nhảy múa, quần áo mỏng như cánh vai, hai vai lộ ra, toàn thân rung động như ẩn như hiện, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều uốn eo lắc mông, tản ra phong tình vô hạn…

Có thể khiến cho đường đường là công chúa Đại Khánh Quốc làm như thế, đoán chừng Sở Nam chính là người đầu tiên.

Tuy nhiên, trong mắt Sở Nam lại vô cùng thanh tịnh, không chút tạp chất, càng không có tâm tình xem Hoàng Phủ Vân Phỉ nhảy múa, Hoàng Phủ Vân Phỉ không tin có tà, bước chân nhẹ nhàng, tựa như tiên nữ hạ phàm đến gần Sở Nam.

Đến trước người Sở Nam, Hoàng Phủ Vân Phỉ duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Sở Nam, thân thể hỏa nhiệt mềm mại ép đến, cặp môi thơm khẽ nhếch, hỏi:

- Hầu gia, ta đẹp không? Ngươi có muốn…

-DG-: Thường thôi, ku Nam gay lâu rồi…

- Ta đẹp không?

Hoàng Phủ Vân Phỉ vừa hỏi, trong mắt Sở Nam liền lóe lên vẻ nhu tình, trong đầu hắn hiện lại tình cảnh dưới thác nước của Thần Khí Phái, lúc đó Tử Mộng Nhân cũng hỏi hắn một câu “ta đẹp không”, mà lúc đó hắn cũng chưa luyện qua vũ kỹ “Trảm Dục” cho nên máu mũi cũng phun trào, sau đó bị Tử Mộng Nhân một cước đá bay vào trong nước.

-DG-: Trảm Dục có phải là vung đao tự cung không nhỉ

Còn cả ở trong gian phòng ở Thiên Nhất Tông, Linh Vân cũng tràn ngập nhu tình mật ý hỏi “Ta đẹp không”…

Hình ảnh như vậy xuất hiện vô cùng rõ ràng, phảng phất như mới ngày hôm qua, trong mũi còn vương khí tức và sự ôn nhu của hai nàng. Chỉ là, người đã xa, không biết hiện nay đang ở đâu.

- Hãy chờ ta, nhất định ta có thể tìm được các nàng!

Sở Nam đang nghĩ đến tình cảm của mình, Hoàng Phủ Vân Phỉ lại hiểu lầm, cho rằng thâm tình nồng đậm trong mắt hắn là vì nàng và dành cho nàng, cho nên, Hoàng Phủ Vân Phỉ cho rằng kế hoạch của mình cách thành công không xa, nàng dán vào Sở Nam càng chặt hơn, quần áo khẽ rơi xuống, hai cánh tay run rẩy muốn cởi y phục Sở Nam…

Đúng lúc này, thân thể Hoàng Phủ Vân Phỉ lại bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra.

Hoàng Phủ Vân Phỉ kinh ngạc vàng phần, nàng rất có lòng tin đối với mỹ mạo của mình, hơn nữa theo hiểu biết của nàng đối với nam nhân, dưới loại hoàn cảnh này, trong không khí tình ý này, không có nam nhân chân chính nào là không muốn ôm vào trong lòng, muốn nàng hiến thân. Trừ phi nam nhân trước mắt không hứng thú với nàng, hoặc là nam nhân này cũng giống công công, chỗ đó không dùng được.

-DG-: Ai biểu quyết số hai thì giơ tay lên

Nhưng Sở Nam nhìn thế nào cũng là dương cương mười phần, phi thường nam tính, tuổi còn trẻ mà thực lực đã phi phàm vô cùng, chắc chắn không thể nào là “chỗ đó” không được. Bởi vậy, chỉ còn một nguyên nhân mà Hoàng Phủ Vân Phỉ tuyệt đối không thể tiếp nhận, đó là: Sở Nam không hứng thú với nàng!

- Tại sao?

Thân thể Hoàng Phủ Vân Phỉ không kềm được mà run rẩy, cố gắng nhẹ nhàng hỏi.

- Không vì sao cả.

- Ta không đẹp sao?

- Đẹp, nhưng lại không phải là vẻ đẹp thuộc về ta!

Nghe vậy, Hoàng Phủ Vân Phỉ lập tức xoay người, quần áo từ trên chảy xuống, một “tác phẩm nghệ thuật” tinh tế từ từ xuất hiện trước mặt Sở Nam, lúc quần áo rơi đến ngực, Sở Nam nói:

- Công chúa, màn kịch của ngươi diễn sai rồi!

- Sở Nam, chẳng lẽ ta nhảy không hay sao?

Hoàng Phủ Vân Phỉ đột nhiên nổi giận, hét lên.

Sở Nam trung thực gật đầu, nếu chỉ nói về nhảy thì ai có thể nhảy tốt “Nghê Thường Vũ” hơn Điệp Y Tiên Tử? Nhất là đối với Sở Nam mà nói, khúc “Nghê Thường Vũ” đó là dùng máu tươi và tính mạng để nhảy.

Hoàng Phủ Vân Phỉ càng giận hơn, quát:

- Sở Nam, ngươi đừng không biết tốt xấu, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ý ta sao?

- Ta tới đây chỉ là muốn biết Tử Linh thảo ở đâu, ngoài ra, tất cả ta đều không hứng thú…

- Kể cả ta?

- Đúng vậy!

- Ha ha a…

Hoàng Phủ Vân Phỉ nghe thấy câu trả lời khẳng định, cường như điên, vừa cười vừa giật rách y phục của mình, vô cùng oán hận nói:

- Sở Nam, đây là ngươi bức ta, ta sẽ nói cho mọi người biết, thiếu chủ Sở gia ngươi, Quan Quân Hầu Sở Nam đến cùng đã làm gì ta!

Sở Nam lắc đầu nói:

- Không tác dụng đâu, nơi này ngoại trừ ta ra, không ai có thể nghe thấy thanh âm của ngươi, không một ai!

- Ngươi…

Hoàng Phủ Vân Phỉ hoàn toàn chán nản, nàng hận không thể lập tức phanh thây xé xác Sở Nam, thế nhưng nàng lại không có thực lực đó.

Sở Nam nói:

- Ta biết mục đích và ý định của ngươi, nhưng muốn đạt được mục đích thì căn bản không cần phải làm vậy, nói cho ta biết, Tử Linh thảo ở đâu, sau đó đem trọn vẹn đan phương của Sinh Cơ Đan giao cho ta, lúc ngươi cần, ta sẽ ủng hộ ngươi!

- Thật sao?

- Ta lừa ngươi để làm gì?

Sở Nam nói lời này không khiến Hoàng Phủ Vân Phỉ giải bỏ khúc mắc, Hoàng Phủ Vân Phỉ cảm thấy tôn nghiêm công chúa của mình bị Sở Nam hung hăng chà đạp, trong lòng xuất hiện một kế hoạch độc ác, nhưng biểu hiện bên ngoài lại là hai mắt đẫm lệ:

- Biết lăng mộ Hoàng gia không?

Ánh mắt Sở Nam thoáng cái snags lên.

- Lăng mộ Hoàng gia có Tử Linh thảo.

Sau khi nói xong, Hoàng Phủ Vân Phỉ nhìn Sở Nam, Sở Nam bình tĩnh lại, hỏi:

- Sinh Cơ Đan còn thiếu dược vị dẫn gì?

- Tử Nguyên Hương Linh!

- Nếu luyện chế ra Sinh Cơ Đan, sẽ phân chia theo hiệp nghị lúc trước!

Sở Nam nói xong liền quay người muốn cất bước rời đi, Hoàng Phủ Vân Phỉ vội quát:

- Đứng lại!

- Công chúa còn có chuyện gì?

- Nhìn thân thể của ta xong rồi cứ như vậy mà đi hả?

- Công chúa muốn thế nào?

- Ngươi thiếu nợ ta một lời hứa, lưu lại ăn với ta bữa cơm, thế nào?

Thanh âm Hoàng Phủ Vân Phỉ nhu tình như nước, Sở Nam ngay cả muốn cũng không có, lập tức lắc đầu cự tuyệt, Hoàng Phủ Vân Phỉ hung ác nói:

- Sở Nam, ta khó nhìn vậy sao? Ngươi ngay cả mắt cũng không muốn nhìn ta?

- Chính là vì ngươi đẹp cho nên ta mới không dám nhìn ngươi, lại càng không dám lưu lại, vạn nhất công chúa dùng thuốc gì đó, ta không ngăn nổi hấp dẫn mà mạo phạm công chúa, phá thân đồng tử của mình, ảnh hưởng đến tu luyện, vậy thì xui xẻo rồi.

Sở Nam nhớ đến lúc Hoàng Phủ Vân Phỉ còn là tân quân ở Thanh thành, mặc dù chịu khổ nhưng vẫn kiên trì, lập tức nói dối để an ủi nàng.

Quả nhiên vẻ ảm đạm của Hoàng Phủ Vân Phỉ thoáng cái biến mất không còn, chỉ lẩm bẩm:

- Thân đồng tử? Ảnh hưởng tu luyện? Chẳng lẽ công pháp hắn tu luyện cần phải bảo trì thân đồng tử sao?

Sở Nam không để ý đến suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Vân Phỉ, liền bước ra ngoài. Hoàng Phủ Vân Phỉ thấy Sở Nam đi rồi, trong ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng, thầm nghĩ:

- Nói vậy, muốn áp chế Sở Nam thì chỉ cần phá thân đồng tử của hắn là xong?

Sau khi mừng rỡ, Hoàng Phủ Vân Phỉ oán hận nói:

- Chưa từng có nam nhân nào dám đối xử với ta như vậy, Sở Nam, ngươi chờ xem, đôi song bào thai bên cạnh ngươi, Vũ Mục đại nhân khẳng định rất hứng thú!

o0o

Ở bên ngoài, trong mắt Sở Nam lóe lên dị sắc, miệng lẩm bẩm mấy chữ “lăng mộ Hoàng gia”, hắn biết Hoàng Phủ Vân Phỉ muốn làm gì, lăng mộ Hoàng gia là nơi nghỉ ngơi của gia tộc Hoàng Phủ, cũng không phải dễ dàng tiến vào như vậy.

Thế nhưng, đó là đối với người khác, còn đối với Sở Nam có “ẩn thân y” mà nói lại tương đối dễ dàng, chỉ cần người trông coi lăng mộ không phải Võ Tôn cao cấp là được.

Mặc dù biết nơi hạ lạc của Tử Linh thảo, Sở Nam cũng tin chắc có thể đoạt được vào tay, nhưng Sở Nam không lập tức hành động, việc hắn quan tâm nhất trước mắt không phải là Tử Linh thảo, mà là kinh mạch, muốn thôi diễn ra đường kinh mạch của Thương Sơn Quyết.

- Không biết Huyền Vô Kỳ lúc nào sẽ giết đến cửa, không biết tu vi của hắn hiện nay là bao nhiêu…

Sở Nam cũng không biết Đế Tôn đã giúp hắn một đại ân, nếu Đế Tôn không làm vậy thì Huyền Vô Kỳ cũng không mất bao nhiêu thời gian nữa sẽ xuất quan, hơn nữa nếu Huyền Vô Kỳ lúc bình thường xuất quan, nghe thấy lời kể của Trang Bất Chu thì việc đầu tiên nhất định chính là trảm sát Lâm Vân.

Chỉ tiếc, Đế Tôn đã hóa khéo thành vụng.

Tin tức này rốt cuộc khuếch tán khắp nơi, Công Tôn gia trong cuộc tranh đấu đã thất bại hoàn toàn, tất cả thế lực phụ thuộc Công Tôn gia bị Sở Nam bái phỏng một lần cũng nguyên khí đại thương.

Tất nhiên, có người lo thì cũng có người mừng.

Vui đó là những kẻ dựa vào Sở gia, những kẻ chưa từng có hành vi phản bội gia tộc, lợi ích của bọn hắn càng lớn hơn.

Về phần những tử đệ vội vàng ly khai Sở gia, Sở Nhất Hồng đều không nương tay, tất cả đều như bọn hắn mong muốn, trục xuất khỏi Sở gia. Vì vậy, Sở Ngạo ở bên ngoài lưu lạc lại có thể một đám huynh không ra huynh, đệ chẳng phải đệ.

Trong lòng những người này đều vô cùng oán hận Sở Nam, thế nhưng, bọn hắn cũng chỉ có thể oán hận mà thôi, ngoài ra không còn biện pháp nào khác. Bởi vì thực lực của Sở Nam thật sự quá cao, bọn hắn có kiễng chân, duỗi dài cổ cũng không nhìn thấy thân ảnh Sở Nam.

Đối với việc Sở Nam vừa được tấn phong Quan Quân Hầu, trong lòng vô số người đều có đủ loại tâm tư, đặc biệt là những người của Hoàng Phủ gia muốn tranh vị trí chí tôn ở Vĩnh Sinh điện đều vội vàng chuẩn bị tốt hạ lễ, tiến đến chúc mừng.

Bởi vì Quan Quân Hầu còn chưa xây dựng xong, cho nên Sở Nam vẫn ở lại Thần Vũ hầu phủ, con đường đó bây giờ không có lấy một khe hở để lách người vào, người nào cũng thân phận bất phàm, tất cả đều cầm theo đại lễ.

Chỉ tiếc, những người này tiến đến chúc mừng lại nhận được tin tức Quan Quân Hầu Sở Nam đã bế quan!

- Nghe thấy tin tức này, vô số người đều thất vọng không thôi, mà lúc bọn hắn thất vọng, Thần Vũ hầu phủ lại truyền ra thông tin, Quan Quân Hầu bởi vì muốn đột phá cho nên cần đủ loại tài nguyên, nguyện ý dùng nguyên thạch thu mua linh dược, nội đan, trận pháp, pháo bảo, và cả tài liệu luyện khí…

Linh dược còn được công bố một đống lớn, không khác mấy so với danh sách đưa cho Thái Nguyên Môn, dù sao thì nhiều người lẫn lộn với nhau, khó mà khiến người ta nhìn ra thực hư được…

Như vậy, thử hỏi những người này sao còn không rõ nên làm gì? Tất cả đều vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất báo cho chủ tử của mình hoặc là trở về phạm vi thế lực của mình mà sưu tầm linh dược, trận pháp.

Các tử đệ của Hoàng Phủ gia cũng vội vàng tranh thủ thời gian, vận dụng tài nguyên của mình, bắt đầu tìm kiếm, rất rõ ràng ai đưa lên các loại linh dược trận pháp càng nhiều thì Quan Quân Hầu sẽ càng biết ơn nặng hơn một chút, cơ hội được Quan Quân Hầu ủng hộ cũng lớn hơn, ngay cả thái tử Hoàng Phủ Triệt ở cách xa ngoài tiền tuyến cũng ra lệnh cho thế lực ở trong khu vực Bắc Tề Quốc dùng hết toàn lực tìm kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK