Trầm mặc một hồi lâu sau, Niếp Thanh Vân liền lấy một ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói:
- Tỷ thí lần này, bất kể như thế nào, chỉ có thể thắng, trừ thắng, chúng ta không còn đường nữa, bởi vì chúng ta đã tuyệt đường rồi.
Ánh mắt chư tướng bắt đầu xoay chuyển, bên trong ẩn ẩn ánh lên tia âm mưu...
Mà tại doanh trướng của Thái tử, Hoàng Phủ Vân Phi đang cười không ngừng:
- Đưa viên thập nhất giai nội đan này thật sự là quá tốt! Bất kể Hổ Bí quân thắng hay thua, Niếp Thanh Vân đều thiếu Thái tử ca ca một cái đại nhân tình. Vạn nhất Hổ Bí quân thua, đối với chúng ta mà nói, vậy không có gì tổn thất, còn Sở Nam nhất định phải là người của chúng ta a!
Hoàng Phủ Triệt cũng cười nói:
- Tên Sở Nam này, quả nhiên là phúc tướng của bổn Thái tử!
- Thái tử ca ca, ánh mắt muội không tệ đúng không?
- Đúng là không tệ.
Hoàng Phủ Triệt cười lớn, lại nói tiếp:
- Nếu muội có thể thu phục được người kia của thiên hạ thương thành thu phục, ngày sau ca ca liền phong ngươi làm nữ tướng quân!
- Thật?
- Đương nhiên là thật!
Hoàng Phủ Vân Phỉ hưng phấn vạn phần, nói:
- Tốt! Thái tử ca ca nói lời phải giữ lời, đợi muội ở tiền tuyến một thời gian ngắn nữa liền trở về Thanh thành, tự mình xử lý sự kiện kia. Muội đảm bảo là dễ như trở bàn tay!
- Ca ca ngươi đây chống mắt nhìn một vị nữ tướng quân xuất thế a!
Hoàng Phủ Triệt cười càng tươi hơn, nhưng mà hắn lại không có quên được đôi tỷ muội Hề Hề!
Mà trong doanh trướng của Sở Nam, từ Ưng Tường quân mượn về một cái sa bàn thôi diễn đủ duy trì một trăm vạn quân đối trận, Vu Mã Dã chợt hỏi:
- Sở tướng quân, thật phải làm như vậy?
- Tại sao lại không? Trên trời tự nhiên rơi xuống miếng bánh lớn, chúng ta há lại không nhặt? Nếu không nhặt, đây chính là muốn trời phạt a!
Sở Nam cười nói, trong đôi mắt chợt loé lên một đạo tinh quang sắc lạnh, trong lòng lại thầm nghĩ:
"Muốn dùng thủ đoạn sao?"
Sở Nam cùng Vu Mã Dã thượng lượng chính là việc đánh cược sa bàn tỷ thí, hấp dẫn quan quân trong quân doanh tới chứng kiến, Sở Nam rất có lòng tin chuyện này có thể thành. Thứ nhất, trong quân tướng sĩ vốn không có cái gì để tiêu khiển, lúc này lại không có chiến sự, trong quân tự nhiên khôn khan vô cùng, đột nhiên có một cơ hộ đánh cược, người nào không muốn tham gia chứ?
Thứ hai, mặc dù trong quân nghiêm cấm đánh cuộc, nhưng hắn cùng Hổ Bí quân tỷ thí lại là một dạng đánh cuộc, chỉ cần coi đây là lỗ hổng, lại để cho chủ tướng đồng ý là được.
Mà Sở Nam chính là để cho Vu Mã Dã đi thuyết phục các vị chủ tướng đồng ý với chuyện đánh cược này.
Đúng lúc này, trong thần niệm Sở Nam chợt xuất hiện một hắc y nhân đột nhiên xông vào. Mặc dù người này công phu thu liễm khí tức không tệ, nhưng đáng tiếc là ở trong mắt Sở Nam cũng không có gì có thể che dấu được, không sai biệt với tính toán của hắn, quả nhiên là Hổ Bí quân đã phái người tới.
"Thủ đoạn? Không cần chạm phải giới hạn của ta là được!"
Sở Nam trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, không để chuyện hắc y nhân vào trong mắt mà tâm thần vẫn chìm đắm vào trăm vạn đại quân chém giết trong sa bàn, chi trì trăm vạn đại quân chém giết, huyễn cảnh kìa quả nhiên không giống như bình thường, thật không khác gì một phiến thiên địa.
"Nếu phiến thiên địa này là thật, hoặc là giống như trữ vật giới chỉ thì đây là chuyện rung động cỡ nào chứ!"
Sở Nam cảm thán trong lòng, ý nghĩ kia trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Vu Mã Dã ra ngoài làm việc, còn hắn lúc này vẫn tay phải đánh với tay trái...
Một đêm vô sự.
Hắc y nhân kia ngay lúc trời sáng thì mới rời đi, lúc rời đi khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc. Lát sau, người này trở lại doanh trướng Đại tướng quân Hổ Bí quân, đem thu hoạch giám thị âm thầm một đêm qua nói lại:
- Đại tướng quân, Sở Nam suốt cả đêm chỉ nghiên cứu về sa bàn, nhìn bộ dáng kia hình như là cùng chính mình khai chiến!
- Ân? Cùng chính mình khai chiến?
Niếp Thanh Vân nhất thời sinh ra một loại cảm giác hoang đường, ngay lập tức lại phân phó:
- Tiếp tục giám thị, một không thể sơ sót.
- Dạ.
Đợi hắc y nhân rời đi, Niếp Thanh Vân mới lẩm bẩm nói:
- Cùng chính mình khai chiến, chẳng lẽ binh lược của tên Sở Nam này đã đến cảnh giới cao thâm như vậy sao?
Suy tư một lúc thật lâu sau, ánh mắt Niếp Thanh Vân chợt lạnh lẽo, thầm nghĩ:
"Sở Nam, đây là ngươi tự rước hoạ vào thân!"
Vào ban ngày, Sở Nam vẫn đang nghiên cứu sa bàn thôi diễn trăm vạn đại quân, nhưng cũng không phải là chuẩn bị cho tỷ thí hai ngày sau mà hắn đang lợi dụng sa bàn thôi diễn thôi diễn ra kinh mạch Thương Sơn Bí Quyết tầng thứ tư.
Lần này, hắn vừa gặp phải khó khăn.
Sau một phen thôi diễn, kết quả vẫn là không có gì.
Rời khỏi sa bàn, hắn thì thầm một câu:
- Xem ra, trận hình ta gặp qua vẫn còn chưa đủ, chỉ dựa vào binh trận trên Vũ Mục Binh Lược, tuyệt đối là không đủ.
Nghĩ tới đây, hắn liền nhớ lại những vũ kỹ bí quyết chuẩn bị cho Huyền Băng môn đệ tử trước kia, lại còn nhớ lại tên Đoạn Vũ, thiên tài của Thiên Nhất tông luyện Cửu Cung Vô Lượng kia. Đem trận pháp dung nhập vào trong kiếm kỹ, Đoan Vũ thật đúng là một thiên tài, chỉ tiếc là trong Thiên tài chiến gặp phải Sở Nam mà vẫn lạc.
Cửu Cung Vô Lượng kia Sở Nam có được cũng không phải là lấy được từ trong giới chỉ trữ vật của Đoạn Vũ mà là từ trong tay tên Kim trưởng lão kia lấy được. Sở Nam lại vội vàng đem Cửu Cung Vô Lượng lấy ra, đang chuẩn bị hảo hảo suy nghĩ một chút thì một tên Thanh thành tân binh chợt lảo đảo chạy vào, nói:
- Sở tướng quân, không xong...
- Cái gì không xong?
- Phi Dực quân đem Vu Mã quân sư, còn có hơn mười vị huynh đệ bao vây lại.
- Ân?
Sở Nam có chút nghi hoặc, không hiểu tại sao vây khốn Vu Mã quân sư không phải là Hổ Bí quân mà lại là Phi Dực quân. Mặc dù nghi hoặc như vậy nhưng hắn vẫn đi ra ngoài. Năm phút đồng hồ sau, hắn đã tới địa điểm xảy ra chuyện. Chỉ thấy một viên tướng của Phi Dực quân đang cười khẩy nói:
- Không nghĩ tới, Thanh thành tân binh các ngươi dĩ nhiên là một đám đạo tặc!