- Ha ha, việc này dễ làm, con tìm ba bốn cô con dâu về sinh một đống cháu cho mẹ chơi.
Trần Thúy Hoa biết con mình không nói thật, nói để bà vui vẻ. bà cười cười sờ mặt hắn:
- Coi mẹ già hồ đồ sao? Đảng không cho nhiều vợ, dám phạm sai lầm ư?
Tay đầy chai sờ lên mặt làm Vương Quốc Hoa cảm thấy ấm áp. Mẹ từng che mưa che gió cho mình đã già, trên tay là dấu vết của sự vất vả cả đời. Giữ chặt tay mẹ, Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng cọ sát vào mặt giống như lúc còn nhỏ nằm trong lòng mẹ.
- Hai, phòng khách sạn này bao tiền một ngày?
Vương Tú Tú đi từ wc ra cắt ngang không khí ấm áp. Vương Quốc Hoa cười đứng lên nói:
- Không có bao tiền cả, yên tâm ở đi. Chút tiền đó em trả được.
- Hai, anh rể cậu muốn kinh doanh nông san, cậu thấy có được không?
Vương Tú Tú có chút lo lắng nói. Tạ Mãn Hòa rất thành thật, Vương Tú Tú sợ hắn không làm được, lại nói làm việc này cần có quan hệ xã hội, không có Vương Quốc Hoa ủng hộ là không được.
- Cái này có gì không được chứ? Chẳng qua chỉ riêng tiền vốn và cửa hàng là không đủ, làm cái này khác với buôn bán nhỏ, tiền trái với lương tâm không thể cầm..
Vương Quốc Hoa không phản đối, Tạ Mãn Hòa muốn kinh doanh cũng tốt. Nhưng hắn nghĩ một chút lại thấy không đúng nên hỏi tới:
- Ảnh rể sao nghĩ đến việc này? có phải có ai bảo không?
Vương Tú Tú không ngờ Vương Quốc Hoa phản ứng nhanh như vậy, việc này do Lưu Bỉnh Khôn đề xuất, y có quan hệ khá được với giám đốc công ty vật tư nông sản. Lưu Bỉnh Khôn tìm Tạ Mãn Hòa vỗ ngực nói mình quan hệ thân với Vương Quốc Hoa, đảm bảo kiếm được tiền. Tạ Mãn Hòa trước kia đừng nói là bí thư đảng ủy xã, dù là một nhân viên xã bình thường cũng đều nhìn y với vẻ khinh thường, bây giờ có người coi trọng nên cảm thấy mình có thể làm chuyện gì đó nên động tâm. Cũng may y còn biết đi hỏi Vương Tú Tú.
Vương Tú Tú là người thành thật, đâu phải đối thủ của Vương Quốc Hoa, hơn nữa là em trai mình nên thấy không cần phải giấu.
- Anh rể cậu không cho chị nói, đây là bí thư Lưu đề xuất.
Vương Quốc Hoa không phải không muốn đưa một khoản tiền cho chị gái, chỉ là ngồi không mà hưởng thụ sẽ có tật xấu khác. Tạ Mãn Hòa muốn kinh doanh, Vương Quốc Hoa không phản đối nhưng có Lưu Bỉnh Khôn tham gia cùng thì hắn phải cân nhắc kỹ. Lưu Bỉnh Khôn có mục đích gì? hắn biết rõ.
Suy nghĩ một lát Vương Quốc Hoa thấy việc này không phải không thể làm, hắn cũng hy vọng thông qua cố gắng của Tạ Mãn Hòa khiến cuộc sống của chị gái mình được tốt hơn.
- Anh rể nếu muốn làm thì cứ làm.
Vương Quốc Hoa nói. Lưu Bỉnh Khôn dù sao cũng là bí thư đảng ủy xã, người nhà hắn ở đó nên rất nhiều việc cũng cần đối phương giúp.
Ở khách sạn một lát, chiều Vương Quốc Hoa về đi làm. Vương Quốc Hoa đến cửa văn phòng phát hiện một người đứng chờ ở cửa văn phòng, đó là một người đàn ông hơn 40 tuổi đeo kính trông khá nho nhã.
Thấy Vương Quốc Hoa, người đàn ông đi lên cung kính nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là Quyền Ích Chính – hiệu trưởng trường Nhất trung.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ mình mới được phân công quản lý văn hóa, thể dục giáo dục, mấy ngành này cũng đã đến báo cáo với hắn nhưng hắn chưa đi tới mấy phòng ban này khảo sát vì quá bận.
Giáo viên luôn là thành phần làm người ta tôn trọng, Vương Quốc Hoa rất khách khí với Quyền Ích Chính:
- Đợi đã lâu chưa?
- Tôi vừa tới.
Quyền Ích Chính không nói thật, y chờ ở đây được nửa tiếng. Sớm nghe nói chủ tịch Vương là người nghiêm khắc, hôm nay thấy thì không giống lắm. Nhìn hắn khách khí như vậy, còn rót trà cho mình, Quyền Ích Chính còn tưởng đang gặp học sinh.
- Ngồi đi, sao đứng thế.
Vương Quốc Hoa cầm chén trà xoay người lại thấy Quyền Ích Chính vẫn đứng đó.
- Cảm ơn chủ tịch Vương.
Quyền Ích Chính cầm trà, trong lòng lại có cảm giác khá lạ. Y chưa phải chưa từng tới văn phòng lãnh đạo quận nhưng chưa bao giờ được lãnh đạo quận tự rót trà như vậy.
- Khách khí rồi, hiệu trưởng Quyền đến tìm tôi không biết là vì có chuyện gì?
Quyền Ích Chính qua trưởng phòng giáo dục tới tìm hắn nhất định là có chuyện.
- Chủ tịch Vương, chuyện là như thế này, Nhất Trung có kế hoạch tuyển sinh bên ngoài nhưng không biết làm sao Phòng giáo dục lại ra lệnh dừng lại, học sinh đã nhận cũng phải trả lại hồ sơ. Nhất Trung mấy lần lên xin gặp cũng không có tác dụng. ngài xem, bây giờ đã khai giảng lâu như vậy, để học sinh về trường cũ thì không thích hợp.
Quyền Ích Chính vừa nói vừa cẩn thận quan sát Vương Quốc Hoa.
Hiệu trưởng Quyền là trường có chất lượng dạy tốt nhất thị xã Lưỡng Thủy, tuyển sinh trong địa bàn quận cũng không có gì đáng lo. Tuyển sinh bên ngoài ư? Trường học hơi có chất lượng đều làm như vậy. Vấn đề là sao trước đây không bị yêu cầu dừng việc này?
Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ thì điện thoại bàn vang lên, là Lưu Đông Phàm gọi tới.
- Chủ tịch Quốc Hoa, trưởng phòng giáo dục Trần Tuyết Hoa bị tai biến vào viện cấp cứu, bây giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm. Công việc đang do một phó trưởng phòng phụ trách, Phòng giáo dục do anh phụ trách, bí thư Tằng hỏi anh có đề nghị gì về việc ai làm trưởng phòng mới không?
Vương Quốc Hoa nghe xong mới biết nguyên nhân Quyền Ích Chính xuất hiện ở đây. Quyền Ích Chính chưa chắc đã muốn đi làm lãnh đạo Phòng giáo dục nhưng nhất định là có mâu thuẫn với phó trưởng phòng phụ trách bây giờ. Đối phương vừa lên nắm quyền là nghĩ cách xử lý Quyền Ích Chính.
- Ha ha, tôi còn chưa rõ tình hình Phòng giáo dục, chuyện có thể để tôi tìm hiểu không?
Vương Quốc Hoa cười hỏi Lưu Đông Phàm.
Lưu Đông Phàm rất nhanh đáp lại.
- Không vấn đề gì, bí thư Tằng cho rằng anh đưa ra ý định. Anh phụ trách quản lý, có cơ hội đương nhiên dùng người nhà mình. Đúng, phó trưởng phòng Mã – Phòng giáo dục đang ở đây.
Lưu Đông Phàm nhỏ giọng nói.
- Ha ha, cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa dập máy xong quay sang nói với Quyền Ích Chính:
- Chuyện tôi biết rồi, cứ như vậy đi. Lát tôi để người tìm hiểu tình huống đã. Trên nguyên tắc nếu học sinh đã tuyển vào thì không được làm khó các em.
Bên phía Tằng Trạch Quang, Lưu Đông Phàm nói chuyện xong vào thấy phó trưởng phòng giáo dục – Mã Chí Hằng ngồi ngay ngắn như một học sinh trước mặt sếp, Lưu Đông Phàm có chút buồn cười. Người này đến đây báo cáo công việc, bí thư Tằng rất khó chịu, lướt qua lãnh đạo phụ trách là thái độ gì?
Không được chỉ thị rõ ràng của Vương Quốc Hoa, Quyền Ích Chính không hài lòng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn rời đi. Quả nhiên lời đồn chủ tịch Vương không dễ nói chuyện là đúng.
Quan hệ giữa Quyền Ích Chính với Mã Chí Hằng nói ra khá dài. Hai người là bạn học từ nhỏ, lên đại học cũng là đại học. Tốt nghiệp hai người được phân về một trường. Lẽ ra phải có quan hệ tốt nhưng hai tên này như là âm dương vậy. Lúc học đại học hai người vì tranh một cô bạn gái nên cãi cọ nhau, lúc về trường cũng đấu tiếp. Mấy chục năm trước Quyền Ích Chính thắng, Mã Chí Hằng rời khỏi trường vào Phòng giáo dục. Mấy năm nay Phòng giáo dục không ngờ lại thành phó trưởng phòng.
Đúng như Vương Quốc Hoa suy đoán, trưởng phòng bị tai biến, Mã Chí Hằng lên cầm quyền. Chuyện đầu tiên là xử lý Quyền Ích Chính, mày làm kế hoạch tuyển sinh người bên ngoài quận, trước lừa được trưởng phòng Trần, tao không làm gì được, bây giờ tao quyết định.
Rất nhiều chuyện chỉ đơn giản như vậy, đối với Quyền Ích Chính mà nói việc này cũng giảm được chút áp lực. Chủ tịch Vương đã lên tiếng, Phòng giáo dục cũng không dám làm càn.
Nhưng nói đi lại nói lại, Quyền Ích Chính biết rõ chủ tịch Vương cuối cùng không tỏ thái độ ủng hộ mình, nói cách khác một khi Mã Chí Hằng thành trưởng phòng, cuộc sống của mình về sau rất khó khăn, không chừng còn mất chức hiệu trưởng.
Trên đường về Quyền Ích Chính không ngừng tính toán làm như thế nào phá rối Mã Chí Hằng, mày không muốn làm trưởng phòng ư? Ông phá. Phá như thế nào mới được? Mã Chí Hằng được trưởng phòng cũ tín nhiệm, có lẽ khi trưng cầu ý kiến phó chủ tịch phụ trách thì Trần Tuyết Hoa cũng sẽ đề cử Mã Chí Hằng.
Mã Chí Hằng có bằng cấp, lại còn trẻ, cơ hội lần này là rất lớn. Điểm này Quyền Ích Chính biết rõ.
Suy nghĩ mãi, Quyền Ích Chính cảm thấy chủ yếu vẫn là trên người Vương Quốc Hoa.
…
Vương Quốc Hoa dập máy rồi suy nghĩ. Hắn thân là phó chủ tịch phụ trách Phòng giáo dục thì cũng phải nhanh chóng giải quyết chọn ai làm trưởng phòng. Mã Chí Hằng không ngờ trực tiếp đi nịnh bợ Tằng Trạch Quang, điều này làm Vương Quốc Hoa rất khó chịu. Còn có Quyền Ích Chính, Vương Quốc Hoa vừa nãy chú ý tên này tuy không bôi xấu gì Mã Chí Hằng nhưng mắt không ngừng lóe lên, cũng không phải kẻ tốt đẹp gì.
Chuyện làm Vương Quốc Hoa khó chịu nhất là không ngờ trưởng phòng giáo dục bị bệnh mà không báo mình trước. Xem ra người bên dưới coi thường mình là lãnh đạo trẻ.
Suy nghĩ một lát Vương Quốc Hoa gọi lão Lý trực tiếp chạy tới Phòng giáo dục, đây gọi là đột nhiên tập kích.
Xe còn cách Phòng giáo dục mấy chục mét, Vương Quốc Hoa đi bộ vào trong. Muốn một chuyến biết hết tình hình một phòng ban là không thể, hắn đi đây chính là muốn cho một số người thấy ở địa bàn này nên nghe ai. Đừng tưởng mình bận không tới được đây là có thể không coi lãnh đạo vào đâu.