- Chuyện khu sản xuất của nhà máy thuốc Hồng Sam có tranh chấp, công ty dược Huy Hoàng đặt mua thiết bị của nước ngoài nên phải thanh toán tiền đúng kỳ hạn, vì thế công ty dược Huy Hoàng không thể làm gì khác hơn là xây dựng nhà máy ở nơi khác. công ty dược Huy Hoàng vốn có ý dừng đầu tư nhưng sau khi tôi làm công tác tư tưởng nên mới quyết định xây dựng nhà máy mới ở khu công nghệ cao. Nói ra đây là do quận không giữ đúng thỏa thuận cho nên tôi dự định đưa ra vài chính sách ưu đãi cho công ty dược Huy Hoàng khi đầu tư vào khu công nghệ cao. Vì thế tôi tới tìm và bàn với anh.
Đặng Ngâm tin lời này của Vương Quốc Hoa là thật, nếu là công ty khác đã sớm rút vốn đầu tư rồi. Lúc này khắp nơi đều làm Khu khai phát, đất của quận Hồng Sam cũng không phải đất vàng, công ty dược Huy Hoàng có tiền thì đi đâu chẳng được chào đón. Đặng Ngâm cảm thấy Vương Quốc Hoa đã giải quyết được phiền phức lớn cho mình.
- Công ty dược Huy Hoàng đầu tư xây dựng nhà máy ở khu công nghệ cao là chuyện tốt. chủ tịch có yêu cầu gì cứ nói ra.
Đặng Ngâm rất quyết đoán nói. Chỉ cần Công ty dược Huy Hoàng không đi là được rồi, nhân tình này Đặng Ngâm ghi nhận.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Việc này tôi không tiện ra mặt phụ trách, nên do anh quyết định. Lát nữa người của Công ty dược Huy Hoàng sẽ đến nói chuyện với anh, nói chuyện xong thì anh đưa ra bàn trong hội nghị thường trực ủy ban. Tôi tới chỉ là nói việc này.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên.
- Được rồi, chứ như vậy đi, tôi về trước.
Đặng Ngâm tiễn Vương Quốc Hoa đi ngồi lại vị trí mà mãi không nghĩ ra Vương Quốc Hoa có ý gì. chuyện tốt to như vậy cho mình làm, theo thông lệ thì chuyện tốt lãnh đạo sẽ lấy vào túi trước, dù không phải do lãnh đạo phụ trách cũng sẽ đoạt lấy danh tiếng.
Đặng Ngâm không thể hiểu nổi tại sao Vương Quốc Hoa làm như vậy. Y chỉ có thể thấy Vương Quốc Hoa khác nhiều so với Miêu Vân Đông và nguyên chủ tịch quận. Ví dụ như Khu khai phát mà nói, có công ty nào đầu tư vào đây, Miêu Vân Đông không đứng ra kể công lao của mình chứ? Đặng Ngâm không phải không nghĩ tới Vương Quốc Hoa làm vậy là lung lạc mình nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại thấy Vương Quốc Hoa không cần làm như vậy. Vương Quốc Hoa còn rất trẻ, xuống dù chỉ để quá độ hai năm lên tỉnh làm thêm hai năm cũng lên được cấp phó giám đốc sở, dựa vào cái gì mà phải cho mình thành tích? Nghĩ không rõ nên Đặng Ngâm đi tìm Diêu Hiểu Hoa để bàn bạc. Diêu Hiểu Hoa là người nhỏ nhen, tự phụ nên ít bạn. Nhưng không hiểu sao hắn có quan hệ mật thiết với Đặng Ngâm. Từ lúc còn dưới xã đã có quan hệ tốt, có chuyện gì cũng có thể nghe ý kiến của Đặng Ngâm. Mà Đặng Ngâm cũng tương tự như vậy.
Đặng Ngâm tìm Diêu Hiểu Hoa nói chuyện kia, Diêu Hiểu Hoa cũng rất khó hiểu. Hai người trao đổi vài câu cuối cùng đưa ra kết luận lời mà Vương Quốc Hoa nói ra trong hội nghị ban bí thư không phải mạnh miệng, mà hắn thật sự muốn chấn chỉnh lại khu công nghệ cao. Nếu nhằm vào mục đích này thì ủy ban quận phải đoàn kết.
Tìm được nguyên nhân, Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa đều động tâm, nhất là Diêu Hiểu Hoa – một người ham mê quyền lực rất lớn. Đặng Ngâm bình tĩnh hơn nên nghĩ tới một vấn đề khác.
- Nếu như Công ty dược Huy Hoàng tức giận chuyện công nhân nhà máy thuốc Hồng Sam làm loạn nên không thanh toán 10 triệu còn lại thì sao?
Diêu Hiểu Hoa nghe vậy cũng có chút đau đầu. 10 triệu kia đã gửi vào tài chính quận, tiền đã vào rất khó lấy ra. 10 triệu đó đừng mong Tần Hoa bỏ ra một xe để bố trí cuộc sống cho mấy trăm công nhân. Diêu Hiểu Hoa có chút tức giận, con mẹ thằng Tần Hoa chỉ có Miêu Vân Đông, Diêu Hiểu Hoa phụ trách tài chính cũng không coi ra gì.
Nghĩ vậy Diêu Hiểu Hoa không khỏi do dự. Đặng Ngâm thấy thế liền cười nói:
- Không phải có thỏa thuận sao? Đến lúc ấy có thể lấy vũ khí pháp luật ra để ép ư?
Diêu Hiểu Hoa thấy cũng đúng.
- Cứ làm như vậy đi.
Nói chuyện xong, Đặng Ngâm về phòng mình. Hắn cảm thấy chiêu này của Vương Quốc Hoa rất được, đi một vòng là chính quyền ở thế không thể bại. Càng quan trọng hơn chính là khu đất của nhà máy thuốc Hồng Sam cũ không ai dám nhận. Dù có tiếp tục kéo dài như vậy cũng giúp Vương Quốc Hoa tranh thủ được thời gian.
Đổng Diễm Phương nhận được điện của Vương Quốc Hoa liền tới trụ sở ủy ban quận, Đặng Ngâm rất nhiệt tình tiếp đón.
Sau đó Đặng Ngâm tự mình cùng Đổng Diễm Phương đến khu công nghệ cao. Chẳng qua chuyện không thuận lợi cho lắm. Chủ nhiệm khu công nghệ cao – Trình Phi không đi làm, nhận được điện của cấp dưới mới hớt hải chạy tới. Thấy Đặng Ngâm, Trình Phi biết có người tới đầu tư nhưng không ngờ hắn lại đùn đẩy lấy cớ kéo dài hết cả buổi sáng.
Việc này làm Đặng Ngâm rất tức giận, hắn ném vỡ chén trà ngay tại hiện trường. Buổi trưa Trình Phi muốn giữ lại dùng cơm nhưng Đặng Ngâm đâu có tâm tư đó. Hắn về gấp báo cáo với Vương Quốc Hoa, thuận tiện cũng dẫn Đổng Diễm Phương về theo.
Vương Quốc Hoa yên tĩnh ngồi ở vị trí nhìn Đặng Ngâm kể lại câu chuyện. Đổng Diễm Phương ở bên thật ra rất bình thường không thêm dầu thêm mỡ. Đặng Ngâm rất tức giận. Chủ nhiệm khu công nghệ cao Trình Phi hoàn toàn không coi phó chủ tịch quận phụ trách công nghiệp vào mát. Đặng Ngâm cảm thấy mình rất mất mặt, Diêu Hiểu Hoa làm đồng minh cũng vô cùng tức giận. Nếu không phải Đặng Ngâm cố khuyên thì hắn đã làm ầm lên.
Sau khi Đặng Ngâm nói xong, Vương Quốc Hoa thấy đây không có gì là lạ. Làm chủ tịch quận, Vương Quốc Hoa không có quyền lực cách chức Trình Phi, nhưng Vương Quốc Hoa có thể đình chỉ công tác, hơn nữa có đủ lý do.
Đương nhiên trước khi làm ra quyết định Vương Quốc Hoa vẫn cần hỏi ý kiến Đặng Ngâm.
- Chủ tịch Đặng, tôi sẽ đề nghị với bí thư Miêu tạm thời đình chỉ công tác của Trình Phi, nếu anh không có ý kiến khác thì tôi gọi điện.
Đặng Ngâm gật đầu, Vương Quốc Hoa gọi ngay cho Miêu Vân Đông.
- Bí thư Miêu, tôi là Vương Quốc Hoa.
Chuyện khu công nghệ cao thì Miêu Vân Đông cũng biết vì đã có người báo cáo. Miêu Vân Đông nghe xong không vui mà còn thầm mắng Trình Phi là thằng ngu.
Lúc Vương Quốc Hoa gọi điện thì Lý Quốc Quang vừa vặn tiến vào. Lý Quốc Quang ra vẻ không thấy Vương Quốc Hoa đang gọi điện, hắn lớn tiếng nói:
- Quốc Hoa, nghe nói Trình Phi ở khu công nghệ cao rất kiêu căng, có cần tôi đi xử lý hắn không? Mẹ nó chứ, thân là chủ nhiệm khu công nghệ cao mà không tận tâm với công việc, lãnh đạo phụ trách quản lý dẫn nhà đầu tư tới làm thủ tục mà không làm, người như vậy còn để làm gì? Trong hội nghị ban bí thư tôi đề nghị cách chức hắn.
Giọng của Lý Quốc Quang rất lớn, Miêu Vân Đông bên kia lại bật loa ngoài nên hai vị phó bí thư bên cạnh đều nghe rõ. Vương Quốc Hoa còn chưa bắt đầu báo cáo mà Lý Quốc Quang đã xen miệng trước.
Miêu Vân Đông nhíu mày, nghĩ tới chuyện của tập đoàn Minh Viễn nên hắn lập tức quyết đoán lên tiếng.
- Đồng chí Quốc Hoa, chuyện khu công nghệ cao tôi cũng biết, Trình Phi đúng là không ra gì, tôi quyết định tạm thời đình chỉ công tác chờ xử lý. Công việc ở khu công nghệ cao thì bên chính quyền nên nhanh chóng xác định người tiếp nhận.
Vương Quốc Hoa đang định nói không ngờ bị người đoạt trước, chẳng qua hắn không những không khó chịu mà còn thấy thoải mái. Hắn thầm nghĩ Lý Quốc Quang này không phải không được việc. Hắn nhảy vào làm Miêu Vân Đông kiêng kỵ vài phần, phải quyết định tạm thời đình chỉ công tác của Trình Phi. Có lẽ tạm thời đình chỉ công tác cũng chỉ là hình thức, Miêu Vân Đông còn muốn bảo vệ con chó nghe lời này.
- Nếu như bí thư Miêu đã quyết định như vậy thì chiều có thể tổ chức hội nghị đưa ra quyết định chính thức. Theo ý kiến của tôi tạm thời đình chỉ công tác là không đủ, ý của tôi phải là kỷ luật Đảng.
Vương Quốc Hoa ép sát, Miêu Vân Đông cũng cảm nhận được. Anh hy vọng đối thủ nương tay ư? Nằm mơ à.
- Đồng chí Quốc Hoa, tôi thấy nên phê bình bằng miệng, chữa bệnh cứu người mà.
Miêu Vân Đông nói với giọng điệu không hài lòng, hắn muốn dùng uy phong của bí thư để chèn ép Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, một bước cũng không nhường nói:
- Nếu như bí thư Miêu cảm thấy không thích hợp thì trong hội nghị ban bí thư chiều nay tôi sẽ đưa ra để các đồng chí nói ý kiến của mình.
Lần này Miêu Vân Đông không có đường lui, thật sự đưa ra trong hội nghị ban bí thư thì dù là mình muốn giữ Trình Phi, bên ủy ban có bốn phó bí thư thêm một Hà Vạn Niên cũng là quá bán. Càng đừng nói bên chính quyền còn có Lý Quốc Quang dám kéo binh lính tới đập văn phòng tập đoàn Minh Viễn. Suy nghĩ thật lâu Miêu Vân Đông quyết định nhượng bộ.
- Vậy cứ làm theo ý kiến đồng chí Vương Quốc Hoa.
Miêu Vân Đông tuy nhượng bộ nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ Trình Phi, nếu không người khác nhìn hắn như thế nào? Vì thế mặc dù không coi trọng Trình Phi nhưng Miêu Vân Đông vẫn sẽ có an bài vị trí khác cho hắn. Dập máy Miêu Vân Đông không khỏi cười khổ một tiếng, một Vương Quốc Hoa còn dễ đối phó, thêm tên Lý Quốc Quang điên điên khùng khùng xen vào thì cục diện quận Hồng Sam về sau sẽ rất xấu.
Vương Quốc Hoa dập máy, mấy người trong văn phòng hắn không nhịn được cùng nở nụ cười. Lý Quốc Quang thậm chí còn bĩu môi nói.
- Sao chỉ là tạm thời đình chỉ công tác, phải là cách chức chứ.
Lý Quốc Quang nói xong đi ra luôn, Đặng Ngâm cười cười một tiếng nhưng trong lòng rất nghi ngờ. Không phải Vương Quốc Hoa và Lý Quốc Quang liên minh đó chứ? Nế không thì sao Lý Quốc Quang lại xen vào?
- Chủ tịch Đặng, chiều anh vất vả một chút chọn người phụ trách của khu công nghệ cao. Dù sao mảng này do anh phụ trách quản lý, anh quen thuộc tình hình.
Vương Quốc Hoa nói làm Đặng Ngâm không biết nên trả lời như thế nào.