Đám quan chức bên dưới thì tiền gì cũng dám ăn chặn, điểm này Vương Quốc Hoa không nghi ngờ. Lúc động đất tiền cứu nạn còn dám chặn thì trường tiểu học hy vọng đáng gì.
- Lão Quách, như vậy đi, anh sang phối hợp với Tỉnh đoàn một chút, sau khi có thỏa thuận thì tôi dẫn người đưa đồng chí Tuyết Liên xuống cơ sở. Bên thị xã Bắc Sơn không phải còn cần chứng thực chỉ thị tinh thần chấp pháp văn minh của bí thư Hứa sao?
Vương Quốc Hoa nói khá mờ mịt nhưng Quách Tử Minh nghe rõ ràng.
- Bên Ban Tuyên giáo có cần cùng hành động không? Không thể để chúng tôi tự biên tự diễn chứ.
Quách Tử Minh đề nghị, chỉ riêng Ban giám sát chưa chắc đủ dọa đối phương.
- Thôi, không cần.
Vương Quốc Hoa thực râ biết rõ Ban Tuyên giáo muốn động thì đã có người đi cùng Tuyết Liên tới đây, không phải Tuyết Liên tới một mình như thế này. Tuyết Liên này đúng là có năng lực nhưng chưa tiếp xúc nhiều với thế giới, quá đơn thuần, không thấy mấy điểm vòng quanh trong nhà nước.
- Vậy cũng được, tôi đi sẽ sang Tỉnh đoàn một chuyến.
Quách Tử Minh đứng lên định đi, Vương Quốc Hoa chặn lại:
- Chờ chút.
Hắn vừa nói vừa cầm báo cáo đứng lên.
- Tôi ra ngoài có việc, anh và Tuyết Liên đi tìm hiểu rõ tình hình.
Vương Quốc Hoa quyết định giúp Tuyết Liên một chút, hắn không đành lòng để cô gái ngây thơ này đi quanh quẩn như vậy. Vương Quốc Hoa biết rõ ý lời phê của Trương Thiên Hào. Tuyết Liên không thể thay đổi gì nhiều, dù là Ban giám sát ra mặt cũng không nhất định trấn áp đám người hủ bại kia.
Đắc tội với người cũng có sao chứ. Vương Quốc Hoa thầm thở dài một tiếng trực tiếp đến văn phòng Hứa Nam Hạ.
Hứa Nam Hạ thấy Vương Quốc Hoa liền cười nói:
- Tối máy bay hạ cánh, cháu tới sớm như vậy làm gì?
Vương Quốc Hoa cười cười đi vào bỏ báo cáo xuống.
- Cái này ngài xem một chút.
Hứa Nam Hạ cầm lên xem qua rồi có chút kinh ngạc hỏi Vương Quốc Hoa:
- Cháu có ý gì.
- Có một nữ đồng chí ở Tỉnh đoàn lo lắng tài chính quyên góp để trường tiểu học hy vọng mà không thể dùng để trường tiểu học hy vọng nên đi tới tìm Lâm Tĩnh….
Vương Quốc Hoa nói qua câu chuyện, Hứa Nam Hạ nghe xong trầm ngâm một chút mới tức giận nói:
- Cháu cứ đi làm, phát hiện một người xử lý một người.
Nói xong Hứa Nam Hạ phê lên đó:
- Tài chính chuyên nghiệp, sử dụng chuyên nghiệp, Ban giám sát tỉnh ủy trọng điểm theo dõi.
Phê xong Hứa Nam Hạ ký tên.
Về lại văn phòng, Vương Quốc Hoa đưa báo cáo cho Quách Tử Minh:
- Anh cầm báo cáo này đưa Tuyết Liên về Tỉnh đoàn, nhất định phải nhấn mạnh khoản tài chính mà đồng chí Tuyết Liên quyên góp được do đồng chí Tuyết Liên khống chế, đây là ý của bí thư Hứa.
Quách Tử Minh cùng Tuyết Liên đi, Vương Quốc Hoa làm thêm vài việc. Hắn tìm tới văn phòng trưởng ban tuyên giáo, thư ký ngoài cửa không thèm nhìn hắn, không thèm nói chuyện rồi cúi đầu làm việc.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là gõ cửa, thư ký khá khó chịu nói.
- Có việc đến văn phòng, đây là văn phòng trưởng ban, trưởng ban rất bận, không phải ai muốn gặp là gặp được.
- Tôi là Vương Quốc Hoa ở Ban giám sát, vừa nãy nhận được một bản báo cáo mà trưởng ban Trương phê.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể nhịn mà giải thích. Thư ký của thường vụ tỉnh ủy cơ mà.
- Ồ, chờ chút.
Vương Quốc Hoa rất nhanh được cho phép vào trong, Trương Thiên Hào ngồi phía sau bàn làm việc, tóc chải thẳng mượn, rất phong độ.
- Tiểu Vương có việc à? Ngồi đi.
Trương Thiên Hào bình tĩnh nói.
- Trưởng ban Trương, báo cáo ngài phê duyệt không biết sao bí thư Hứa lại biết nên bảo tôi đưa tới xem, bí thư Hứa cũng phê một chút vào đó.
Vương Quốc Hoa nói đầy tự tin, đây coi như là lừa gạt lãnh đạo nhưng Trương Thiên Hào sẽ không thể nào đi tìm bí thư Hứa chứng thực việc này, cùng lắm chỉ nghi ngờ cô bé Tuyết Liên mà thôi.
- Bí thư Hứa sao lại phê vào báo cáo?
Trên mặt Trương Thiên Hào xuất hiện nụ cười. Vương Quốc Hoa có lai lịch gì thì Trương Thiên Hào cũng biết đôi chút, cho thể diện cũng là cần thiết.
Vương Quốc Hoa chi tiết bẩm báo, rồi giới thiệu an bài của mình, cuối cùng xin chỉ thị của Trưởng ban Trương.
- Ừ, không có chỉ thị gì, tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.
Lúc Vương Quốc Hoa cáo từ, Trương Thiên Hào hơi thấp người, cái này khá hiếm có. Một cán bộ cấp huyện nho nhỏ, Trưởng ban Trương có thể thấp người đôi chút là cho thể diện rồi.
Vương Quốc Hoa đi, Trưởng ban Trương gọi thư ký vào nói:
- Chuyện trường tiểu học hy vọng, cậu bảo đài truyền hình tỉnh theo dõi một chút, nắm giữ chừng mực.
Vương Quốc Hoa làm xong công tác bên Ban Tuyên giáo mới yên tâm trở về. Hắn vừa vào cửa, đồng chí Sở Sở đã chiếm lấy ghế của hắn, cô đầy khí thế nói:
- Đồng chí kia có việc à?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có việc gì cũng bị em làm thành có việc.
Lời này nghe thì có vẻ không trùng hợp gì với câu hỏi nhưng đồng chí Sở Sở lại nghĩ đến tư thế của mình, cô đỏ mặt đứng lên nói:
- Đáng ghét, đúng, Thủy di nói, hãng hàng không phía nam khá tốt.
Vương Quốc Hoa đoạt lại vị trí, ngồi xuống ghế lợi dụng bàn làm việc che đi vị trí đang cao lên.
- Em thấy sao?
Mạnh Khiết lúc này đi vào thấy Sở Sở ở đây liền cười hì hì lấy lòng:
- Chủ nhiệm, chị dâu…
Chủ nhiệm Vương nghiêm túc nói:
- Có việc gì ư?
Mạnh Khiết nói:
- Xe của ngài đã được phê, tôi đến xin chỉ thị về lái xe.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Cô bố trí đi, còn việc gì nữa không?
Mạnh Khiết cáo từ, Sở Sở mới trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Lấy tay ra.
Vương Quốc Hoa nhìn cửa mới được đóng lại, hắn lúc nãy đưa tay sờ mông Sở Sở giờ càng tăng lực hơn.
- Đây là văn phòng anh, anh không đồng ý thì ai dám vào.
Sở Sở đỏ mặt giãy dụa đứng đối diện thở hổn hển:
- Muốn chết à, thiếu chút nữa bị anh túm hỏng.
Vừa nói cô vừa sửa lại váy, chỉnh xong mới nói.
- Em nói thật đó, anh cho em ý kiến đi.
- Có thật không?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Sở Sở gật đầu, Vương Quốc Hoa lúc này nói.
- Vậy em tốt nhất đến công ty cây dựng số 2 làm đi.
Sở Sở nhíu mày nói:
- Nghe nói công ty cây dựng số 2 hai năm qua toàn thua lỗ, em đến có ý nghĩa gì chứ?
Thấy mặt Vương Quốc Hoa lạnh đi đôi chút, Sở Sở đi tới đẩy đẩy Vương Quốc Hoa:
- Được rồi, em đi là được chứ gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Em nếu muốn trưng cầu ý kiến anh thì đừng nghi ngờ anh. công ty cây dựng số 2 tuy thua lỗ nhưng không phải vẫn có đường để trở lại sao?
Sở Sở nhìn cửa đang đóng chặt, cô đứng sau ôm cổ Vương Quốc Hoa, dùng mặt cọ xát nói.
- Ừ, em nghe anh, sau này đều nghe lời anh.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được rồi, anh biết suy nghĩ của em, anh cho đến bây giờ chưa lúc nào trách em.
Sở Sở lúc này mới yên tâm.
- Em về đây, tối tắm rửa sạch sẽ chờ anh.
Vừa nói cô vừa đưa tay kéo một chút rồi chạy ra cửa che miệng cười đầy đắc ý lưu lại Vương Quốc Hoa đang dở khóc dở cười.
Bất cứ việc gì chỉ cần có bí thư tỉnh ủy coi trọng thì thái độ các đơn vị sẽ khác hẳn. Quách Tử Minh đi một chuyến chính là như vậy. Tỉnh đoàn rất chú trọng, bí thư, phó bí thư có mặt đông đủ, tổ chức hội nghị, phân công bố trí.
Quách Tử Minh sau khi về đã báo cáo khá chăm chú, Tỉnh đoàn coi trọng cũng nằm trong dự liệu nếu không Vương Quốc Hoa cũng không cầm báo cáo đến tìm bí thư Hứa. Theo như lời Quách Tử Minh thì Tỉnh đoàn chưa tổ chức hội nghị, Ban Tuyên giáo đã gọi điện tới nói lãnh đạo chỉ thị muốn để dư luận giám sát, sau đó một vị nữ Mc xinh đẹp của đài truyền hình tỉnh tới ghi hình.
Kết quả cuộc họp cuối cùng do Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, Ban giám sát tỉnh ủy, Tỉnh đoàn hợp tác, Tỉnh đoàn xếp cuối cùng.
Nghe xong, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Mọi người xuống dới phải chú ý một chút, chịu khổ một chút cũng được, coi như là cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.