Vương Quốc Hoa ngồi bên trong đứng lên, nụ cười trên mặt biến thành lạnh lùng. Nam Phương đầy đắc ý cùng Hà Cao và mấy cảnh sát tiến vào.
Đột nhiên Nam Phương cầm đầu dừng lại giống như người máy bị mất điện vậy.
Vương Quốc Hoa đi rất từ từ đến trước mặt Nam Phương, ấy tên cảnh sát còn đang không ngừng kêu tránh đường. Hà Cao thấy tình hình không đúng vội vàng ám chỉ bọn họ câm miệng.
Không khí thoáng cái trở nên quỷ dị, Nam Phương vừa nãy đi đường như người thành công bây giờ lại ngoan ngoãn cúi đầu nói.
- Vương thúc.
Vương Quốc Hoa mỉm cười chắp tay sau lưng nhìn đối phương.
- Làm kinh doanh từ bao giờ?
Nam Phương sợ hãi nói.
- Hơn năm rồi.
Vừa nói Nam Phương vừa nuốt nước miếng vài cái, trong đầu vẫn rất sợ. Vương Quốc Hoa lưu lại bóng ma quá lớn trong đầu hắn, lần đó Vương Quốc Hoa gọi điện một câu là mời được Nam Bình, giám đốc Sở giao thông đến ngay, cảnh đó cả đời Nam Phương không thể quên.
Vương Quốc Hoa nhìn trời không nói, cúi đầu hắn mới cười khổ nói.
- Mới đó đã hơn năm rồi.
Nói xong hắn đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt Nam Phương, hắn tức giận nói.
- Cái tát này là vì cậu mới hơn năm đã học việc cưỡng ép trong kinh doanh.
Nam Phương ôm mặt lui ra sau, Vương Quốc Hoa quát.
- Đứng đó.
Nam Phương đứng im lại, tay còn che một bên mặt, Vương Quốc Hoa lại đánh về phía còn lại.
- Cái tát này là vì mới hơn năm cậu đã học việc ức hiếp kẻ khác.
Nam Phương choáng váng hai tay ôm mặt, xấu hổ cúi đầu. Vương Quốc Hoa giơ tay phát hiện không còn mặt để đánh, đều bị che, hắn liền vung chân lên.
- Cú này nói cho cậu biết tôi muốn giẫm chết cậu chỉ là một phút mà thôi.
Bị đánh vào mặt còn phải ngoan ngoãn đứng đó, Nam Phương không dám phản kháng.
Nam Phương rất xấu hổ nhưng y không dám chống cự, phản kháng lại Vương Quốc Hoa, bị đạp ngồi xuống đất còn không dám ngẩng đầu.
- Dẫn người của cậu cút đi, nhớ trả tiền kéo xe đi.
Vương Quốc Hoa nói xong xoay người lại, mấy chục người xung quanh đều đang ngẩn ra. Đây đúng là hiệu quả mà hắn muốn thấy, hắn phải để cho Nam Phương cả đời không quen.
- Vương thúc, gặp lại sau.
Nam Phương đứng lên gọi với theo rồi bỏ chạy như có con hổ đang đuổi hắn. Hà Cao không hiểu gì cả, y nhìn Nam Phương rồi lại nhìn Vương Quốc Hoa, muốn đi theo nhưng không dám. Dù sao Vương Quốc Hoa vẫn không nói gì về hắn, hắn đành phải đứng im tại chỗ.
Cảnh vừa xảy ra làm Hà Cao có cảm giác rơi vào địa ngục. Vương Quốc Hoa đánh Nam Phương, Hà Cao không thể quên được. Nam Phương là cháu của bí thư thị ủy cơ mà?
- Mọi người đi làm việc đi, ở đây không có việc gì. Tối tôi còn phải về tỉnh thành, lần sau có cơ hội tiếp tục nói chuyện.
Vương Quốc Hoa cười cười phất tay, một đám người rời đi, trước khi đi còn có không ít người nhìn Hà Cao với ánh mắt bất thiện.
Đám người tản đi xong, ở a xa lại có xe cảnh sát xuất hiện. Trưởng phòng Ngôn mặc cảnh phục chạy thật nhanh tới, y thở hổn hển giơ tay lên.
- Bí thư Vương, tôi tới.
- Nhanh đó.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn đồng hồ.
Trưởng phòng Ngôn xấu hổ muốn giải thích một chút nhưng không biết nên giải thích như thế nào. Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói trước.
- Từ đây đến công an quận mất có năm phút, tính thêm thời gian chuẩn bị cùng lắm là tám phút. Nhưng cậu thì sao? Từ lúc tôi tới đến bây giờ đã là 20 phút, cậu nói tôi có nên khen cậu không?
- Bí thư Vương, tôi …
Vương Quốc Hoa giơ tay lên.
- Được rồi, cậu về đi, nhớ bảo nhân viên kéo mấy xe này đi.
Vương Quốc Hoa không cho hắn cơ hội nói chuyện, xoay người lên xe Lưu Linh.
- Dì, Lưu Linh, chúng ta đi.
Trưởng phòng Ngôn không dám tiến lên, thái độ của Vương Quốc Hoa làm hắn hơi sợ. Hắn vào góc gọi điện cho Ngôn Lễ Hiếu, báo cáo qua việc vừa nãy. Ngôn Lễ Hiếu biết thằng em lo cho vị trí dưới mông nên không dám xuất hiện trước, Ngôn Lễ Hiếu rất tức giận lớn tiếng nói:
- Mày sao không đi chết đi. Sau này đừng nói với người khác là em trai tao.
Lúc Ngôn Lễ Hiếu đang tức thì Nam Bình cũng đang rất tức giận, chẳng qua Nam Bình tức là chủ tịch quận lão Cao. Y chỉ thẳng vào mặt lão Cao lớn tiếng nói.
- Tôi giao quận Hồng Sam cho anh được mấy ngày rồi hả? Anh xem anh đã làm được gì rồi? Thằng chó Nam Phương làm xằng làm bậy ở quận Hồng Sam mà anh không báo cáo, ông đây sắp bị tỉnh cách chức nhưng kiểu gì cũng cho mày về trước.
Mắng xong Nam Bình có điện, nghe xong y gầm lên.
- Mày còn dám gọi cho tao? Tao bị mày hại chết rồi. Bắt đầu từ bây giờ mày cút ra khỏi thị xã Giang Đông cho tao, cút càng xa càng tốt, đừng để tao thấy nếu không tao chặt đứt chân chó của mày.
Dập máy Nam Bình nhìn lão Cao đang cúi đầu nghe mắng, y ném mạnh điện thoại di động xuống đất.
- Cút.
Lão Cao xám xịt rời đi, Nam Bình co quắp ngồi trên ghế, tay đặt lên trán cả người vô lực thở dài. Tai nạn thường do chính mình đưa tới, Nam Bình là một ví dụ rõ ràng. Nửa tiếng sau Nam Bình nhận được điện của tỉnh, nội dung là tỉnh ủy rất không hài lòng với thành tích công việc của đồng chí Nam Bình, bất mãn vì một số quận của thị xã Giang Đông suy giảm kinh tế nghiêm trọng, trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần tới sẽ tiến hành cân nhắc việc đồng chí Nam Bình.
Nam Bình biết mình bị thỏa hiệp nên bị đào thải. Thực tế lúc đầu khi Hứa Nam Hạ gặp khó khăn, Nam Bình không tỏ vẻ trung thành đã quyết định vận mệnh của y.
Bây giờ hối hận đã muộn, Nam Bình cố lấy dũng khí ấn số điện thoại, tít một tiếng bên kia tắt máy. Nam Bình thở dài một tiếng.
Vừa dập máy của Nam Bình, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Ngôn Lễ Hiếu.
- Lão Ngôn, ha ha, tôi biết ý của anh, quan hệ giữa tôi và anh không có ảnh hưởng gì.
Vương Quốc Hoa nói trước, Ngôn Lễ Hiếu đầy cảm xúc nói.
- Quốc Hoa, tôi biết cậu tức thằng em tôi, thằng này không ra gì cả, tôi phải thay nó xin lỗi cậu.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nói vậy làm gì chứ, Nam Bình là sao vậy?
Ngôn Lễ Hiếu nói:
- Còn có thể có gì chứ? Không phải cảm thấy cậu vừa đi là hắn nghĩ trời sẽ đổi, đáng đời. Trong tay bí thư Hứa đã sớm có một loạt chứng cứ về hắn nhưng không động là vì đợi ổn định cục diện mà thôi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Con người một khi đã làm rồi thì còn ý nghĩa gì nữa. Không nói, tối uống rượu rồi nói tiếp.
Cuộc trao đổi của đoàn khảo sát kinh tế tỉnh Đông Hải ở tỉnh Nam Thiên diễn ra rất thuận lợi. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đến ngày kết thúc. Hai ngày cuối cùng Vương Quốc Hoa cho mọi người nghỉ ngơi để bọn họ đi chơi, chỉ cần không trễ chuyến bay là đủ rồi.
Đêm trước khi đi Vương Quốc Hoa nhận được điện của Lý Cư Bằng, đối phương bảo hắn đến nhà bí thư Hứa. Rất bất ngờ người mở cửa là Hứa Phỉ Phỉ.
- Ca, anh tới.
Giọng vẫn dịu dàng như trước nhưng Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sự khác thường, tâm trạng hỗn loạn lúc trước bây giờ không biết có hay không nhưng đã không còn xuất hiện trên mặt cô nữa.
- Quốc Hoa đến à, cháu ngồi đi.
Hứa Nam Hạ bỏ điều khiển tv xuống, đợi Vương Quốc Hoa ngồi, ông cười nói.
- Ông vừa nhận được tin là phó chủ tịch thường trực tỉnh Đông Hải lúc đang ăn tiệc ở tỉnh Sơn Hải bị Ủy ban kỷ luật trung ương mang đi, còn có họ Tôn đã bị điều lên Bắc Kinh vào một vị trí bên bờ.
- Nhanh thật.
Vương Quốc Hoa nói, Hứa Nam Hạ gật đầu nói.
- Sát phạt, quyết định, quyết đoán kinh người, quan trọng nhất vẫn là duy trì được cân bằng. Đúng, nghe chú một câu sau này chuyện mà cháu không đủ thực lực thì đừng làm. Lấy lực đánh lực không phải là vương đạo.