- Sao thế Quốc Hoa?
Vẻ mặt này chính là để Vương Quốc Hoa xem, cũng là để Hạ Tân Quang xem. Khương Nghĩa Quân từ bên ngoài đến tỉnh Đông Hải mở siêu thị nếu nói không có chút quan hệ thì đâu được, dù sao cũng không phải tập đoàn bán lẻ quốc tế. Khương Nghĩa Quân có thể mở siêu thị ở Thần Châu thì kiểu gì chẳng có họ hàng lãnh đạo chiếm cổ phần, tỉ lệ không ai nới nhưng cũng đủ để đối mặt phiền phức bình thường. Hơn nữa càng đừng nói ở đây còn có một bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu. Vì thế Khương Nghĩa Quân không sợ trở mặt với Hạ Tân Quang. Dù là về sau việc kinh doanh bị ảnh hưởng nhưng chỉ cần Vương Quốc Hoa đồng ý thì hắn sẽ làm ngay.
- Không có gì cả, chỉ là không quá quen với tổng giám đốc Hạ.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, vẻ mặt Khương Nghĩa Quân thế mới hòa hoãn hơn chút. Y nhìn thoáng qua Hạ Tân Quang:
- Lão Hạ, tính cách của lão đại tôi rất tốt, nói thật là người làm y thất lễ không nhiều lắm.
Hạ Tân Quang cũng là một nhân vật, không nói sợ hay không nhưng anh bị một bí thư thị ủy nhớ đến thì có thể là việc tốt sao? Có trời mới biết lúc nào rơi vào tay người ta, chữ quan có hai chữ khẩu có nghĩa là đạo lý trong tay người ta. Oan gia này không nên kết, vì thế có cơ hội hắn đương nhiên phải nắm chặt.
- Bí thư Vương, hôm qua tôi thất lễ.
Nói xong Hạ Tân Quang thấy trên bàn có chai Mao đài liền mở ra nói.
- Tôi xin cạn, anh tùy ý, lúc nào thích hợp thì xin bảo dừng.
Hắn không dùng chén mà trực tiếp dùng chai uống, thái độ rất đoan chính. Thái độ hôm qua của Lệ Hổ với Vương Quốc Hoa làm Hạ Tân Quang hoảng sợ. Lệ Hổ là kẻ mắt trên tận đầu mà nhìn thấy Vương Quốc Hoa đều phải tươi cười lấy lòng, trời mới biết tên Vương Quốc Hoa này là thần tiên phương nào. Đám thiếu gia Bắc Kinh gặp người còn phải ngoan ngoãn, vậy kẻ làm ăn nhỏ như Hạ Tân Quang này trong mắt người ta có đáng gì chứ? Tốt hơn hết hôm nay phải thể hiện hóa giải ân oán này.
Cả chai Hạ Tân Quang chỉ dừng ba lần đã hết. Cả mặt lẫn cổ đều đỏ, hắn thấy Vương Quốc Hoa vẫn không chút thay đổi, không chịu nói đành cắn răng đưa tay cầm chai còn lại định mở ra. May cho hắn là Lưu Linh không nhìn được, cô nói:
- Quốc Hoa, hay là bảo tổng giám đốc Hạ ngồi xuống ăn gì đó.
Phụ nữ là người dễ mềm lòng, Vương Quốc Hoa hôm nay không định để Hạ Tân Quang đi ra ngoài. Hắn không cho mình thể diện thì mình đâu thể cho hắn thể diện. Giờ Lưu Linh nói, Vương Quốc Hoa mới liếc nhìn Hạ Tân Quang:
- Ngồi xuống ăn gì đó, anh coi rượu là không mất tiền mua à, Mao đài là loại đắt tiền đó.
Hạ Tân Quang cung kính nhìn thoáng qua Lưu Linh. Y vội vàng ngồi xuống rồi nói với Lưu Linh:
- Tổng giám đốc Lưu, nghe nói lệnh tôn vẫn tranh thủ công trình ở Thần Châu, tôi có một đề nghị không bằng hai nhà hợp sức bắt công trình sau đó phân chia. Bây giờ nhiều người nhìn chằm chằm vào công trình này, chúng ta nếu còn tranh đấu sẽ tăng thêm khó khăn.
Thu hoạch bất ngờ làm Lưu Linh động tâm nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thản nhiên.
- Cái này tôi không phụ trách, tôi phụ trách chính ở bên thành phố Việt Châu, đâu có thời gian quản việc này. Anh tìm bố tôi mà nói chuyện đi.
Câu sau mới là trọng điểm.
Hạ Tân Quang thầm kỳ quái, hắn nghĩ ông bố làm không phải là của ả sao, có phải lừa người không? Hắn đang định thể hiện thành ý thì Khương Nghĩa Quân ở bên đã cười nói:
- Lão Hạ đừng có suy đoán. Tài sản của tổng giám đốc Lưu thì anh và tôi cộng lại cũng không bằng một nửa đâu. Không phát hiện bên cạnh có một tài thần gia sao? Kinh doanh nhỏ của chúng ta thì đâu tiện ra vẻ trước mặt Quốc Hoa chứ?
Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng nói:
- Ông đừng có mà ra vẻ nữa.
Nói xong hắn mới quay sang nói với Hạ Tân Quang:
- Lão Hạ, ăn chút gì để đè rượu đi. Chuyện của ông Lưu Chấn Nam thì anh xem rồi làm. Con người tôi không thích chiếm lợi của người khác.
Ý của hắn là mọi người không phải bạn, phải tính toán rõ ràng. Anh giúp Lưu Chấn Nam thì sau có cơ hội tôi tự nhiên đáp lại. Đây là thái độ của Vương Quốc Hoa, Hạ Tân Quang cũng không định một lần là tạo được quan hệ, mọi việc phải kéo dài dần dần mới được.
- Ợ.
Rượu trào lên tận cổ ợ ra làm Hạ Tân Quang dễ chịu hơn. Tên này uống được nhưng hôm nay uống gấp nên trong lúc nhất thời khó chặn.
- Bí thư Vương, như vậy đi, hôm nào tôi chuyên môn bày bàn xin lỗi hai vị.
Xin lỗi chỉ là lấy cớ, Hạ Tân Quang bị đả động vì vì câu nói của Khương Nghĩa Quân. Hình như cũng nghe Lệ Hổ nói Vương Quốc Hoa là tài thần gia, vừa nãy Khương Nghĩa Quân cũng có ý này. nếu là tài thần gia thì mình còn không nịnh bợ sao được. Hơn nữa hắn còn là bí thư thị ủy nữa chứ?
- Thời gian của tôi không dễ sắp xếp, anh xem ý của Lưu Linh đi.
Vương Quốc Hoa tự nhiên không đáp ứng nhưng không nói quá mức. Chủ yếu là xem ý của Lưu Linh, còn tính cả việc kinh doanh của Khương Nghĩa Quân ở tỉnh thành.
Lưu Linh được Vương Quốc Hoa nâng lên đến trình độ khá cao, cô biết Vương Quốc Hoa đang để mình ra mặt nên cười nói:
- Hai hôm nữa tôi phải về thành phố Việt Châu, thời gian có lẽ khó bố trí. Như vậy đi, chờ tôi xử lý xong việc bên kia rồi sang thị xã Thiết Châu một chuyến, ở đó có hạng mục còn cần đàm phán tới lúc đó tính tiếp.
Hạ Tân Quang hiểu Lưu Linh không phải không cho mình thể diện mà là thật sự không có thời gian. Ân oán hóa giải, cửa quan hệ cũng chưa đóng lại. Hạ Tân Quang rất hài lòng với kết quả này. Hắn không lưu lại nữa, vội vàng thuận thế đứng lên rời đi.
Đến tối Từ Diệu Quốc dẫn Thang Tân Hoa cùng Triệu Quân lên tỉnh thành, ở tại khách sạn Đông Hải – trước là nhà khách tỉnh ủy. Khách sạn cứ dính tới chữ quan thì kinh doanh sẽ không quá kém. Ví dụ như khách sạn này hàng năm đều có các hội nghị cần tiếp đón, lãnh đạo không ở đây nhưng vẫn có nhiều người ở.
Hội nghị lần này là hội nghị cán bộ từ cấp giám đốc sở trở lên. Gần đây trung ương không ngừng đưa chỉ thị tinh thần xuống, tinh thần của trung ương đưa ra đương nhiên phải học tập. Bây giờ phát triển kinh tế áp đảo tất cả, sang mấy năm tới là ổn định áp đảo tất cả.
Trước hội nghị Vương Quốc Hoa gọi điện cho bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông tỏ vẻ muốn tới báo cáo công việc. Mã Dược Đông nói mình gần đây khá bận, Vương Quốc Hoa đành phải thôi. Vương Quốc Hoa cũng tiến vào khách sạn Đông Hải ở cho tiện, hai hôm nay hắn tiêu hao quá nhiều thể lực với Lưu Linh, cũng muốn nghỉ ngơi hồi phục. Lưu Linh cũng vui vẻ lên máy bay rời đi.
Vương Quốc Hoa đang dùng bữa ở khách sạn thì bàn bên có một người đàn ông cùng hai tùy tùng đi tới. Có thể do Vương Quốc Hoa còn trẻ hấp dẫn ánh mắt đối phương, người kia không ngờ đi tới cười nói:
- Bí thư Vương ở Thiết Châu không? Tôi là Lục Vĩnh Hạo – Tân Thành.
Vương Quốc Hoa lập tức đứng lên, đây là người cấp phó tỉnh. Tỉnh Đông Hải có hai thành phố cấp phó tỉnh là Thần Châu và Tân Thành. Thành phố Tân Thành là có cảng lớn nhất tỉnh, có địa vị lớn trong nền kinh tế tỉnh Đông Hải.
Lục Vĩnh Hạo còn là thường vụ tỉnh ủy, các đời bí thư thị ủy Tân Thành đều là thường vụ thị ủy, địa vị tương đương với bí thư thị ủy Tân Châu. Một thường vụ tỉnh ủy chủ động chào hỏi cũng là cho Vương Quốc Hoa đủ thể diện.
- Bí thư Lục, tôi là Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa rất tôn kính đối phương. Tình hình của Lục Vĩnh Hạo, Vương Quốc Hoa không quá rõ, chỉ biết y sắp 60. Bây giờ hầu hết lãnh đạo tóc bạc đều đi nhuộm đen để trông trẻ hơn vài tuổi nhưng Lục Vĩnh Hạo này lại không nhuộm chút nào.
- Lãnh đạo thị ủy khác đều ngại nơi này có điều kiện không quá tốt, đồng chí Quốc Hoa sao không ra ngoài ở?
Lục Vĩnh Hạo khách khí ngồi xuống, Vương Quốc Hoa lúc này mới ngồi xuống đối diện nói.
- Tôi không quen tình hình ở Thần Châu, nếu ở ngoài sợ đến muộn giờ họp.
Vương Quốc Hoa đây là nói thật nhưng Lục Vĩnh Hạo có vẻ không tin. Y cười cười nhìn Vương Quốc Hoa một lát mới nói.
- Cậu đúng là có thể nói. Tối nếu không có việc gì thì cùng đánh bài. Bài kiều, cậu biết đánh không?
Vương Quốc Hoa ở chỗ Sở Giang Thu đã đọc qua quyển sách viết về bài Kiều, trong thư phòng của Hứa Nam Hạ cũng thấy. Đây là hiện tượng rất thú vị, Vương Quốc Hoa không khỏi nhớ đến đồng chí Đặng Tiểu Bình thích đánh bài kiều. Sở Vương thích eo nhỏ, nhiều cung nữ chết đói. Xem ra thứ gì có thể lưu hành trong chính trị đều có căn nguyên. Nó giống như cốc inox vậy, bây giờ cũng rất lưu hành. Mặc kệ uống trà hay không thì lúc họp trước mặt mỗi người đều đặt một cái như vậy.
- Không biết mấy, đã lâu không chơi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không từ chối, mặc dù hắn khá tò mò đối phương là nghiện bài nên tìm người đánh hay là cố ý?
- Biết là được rồi, đánh vài ván là quen thôi.
Lục Vĩnh Hạo cười cười không hề ra vẻ thường vụ tỉnh ủy. Để lại số phòng, Lục Vĩnh Hạo đứng lên rời đi, Vương Quốc Hoa cũng đứng dậy tiễn.