Xe chạy ổn định trên đường giống như mặt đầy bí thư của Vương Quốc Hoa. Lão Lý đang lái xe đột nhiên nói:
- Trợ lý Vương, bố vợ Tần Đại Hà mở một công ty vật liệu xây dựng, kinh doanh rất tốt.
Lúc nói chuyện, Lão Lý cũng cẩn thận nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa. Ban lái xe bình thường không ít thảo luận về việc trong quận, Lão Lý chủ yếu nghe nên biết không ít thứ.
- Ừ, biết rồi.
Vương Quốc Hoa nói, Lão Lý biết ý ngậm miệng chuyên tâm lái xe.
Trụ sở Quận ủy và ủy ban huyện chỉ cách nhau có một bức tường, kết cấu này từ trước đến giờ vẫn vậy. Vương Quốc Hoa đến, Tằng Trạch Quang vừa cất bước một vị phó Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy đưa tới, y coi như chính thức làm bí thư quận ủy.
Thấy Vương Quốc Hoa tới, Tằng Trạch Quang rất vui vẻ mời hắn ngồi.
- Sao, đã quen chưa? Người bên dưới như con lươn vậy, làm lãnh đạo phụ trách cậu phải có chút thủ đoạn mới được.
Bí thư quận ủy nói chuyện với một trợ lý chủ tịch như vậy, người ngoài nghe thấy nhất định sẽ rất giật mình. Lưu Đông Phàm tập mãi thành quen, chỉ cần Vương Quốc Hoa vừa xuất hiện thì y là thư ký của Tằng Trạch Quang cũng phải đứng sang bên, không có tư cách nghe.
- Tôi muốn điều chỉnh nhân sự phòng chiêu thương.
Vương Quốc Hoa nói, Tằng Trạch Quang lập tức nghiêm túc lại.
- Cậu nói tiếp.
Vương Quốc Hoa nói chuyện xảy ra trong hai ngày qua, phòng chiêu thương đương nhiên là được trọng điểm nhắc tới. Tằng Trạch Quang sau khi nghe xong cười lạnh một tiếng:
- Được, giết gà cho khỉ xem. Chỉ cần thời cơ tới thì việc này không vấn đề gì.
Quận ủy quản nhân sự, Tằng Trạch Quang có quyền lực này, đây cũng chính là nguyên nhân cục diện đảng ủy áp đảo chính quyền không bao giờ thay đổi. Đương nhiên từ góc độ công việc mà nói điều chỉnh trưởng phòng chiêu thương cần Lý Dật Phong đồng ý nếu không sẽ làm chủ tịch, bí thư hoàn toàn trở mặt. Cái gọi là thời cơ tới chính là nắm được sơ hở ép đối phương vào khuôn khổ.
Đối với năng lực của Vương Quốc Hoa, Tằng Trạch Quang không bao giờ nghi ngờ. Ở huyện Nam Sơn chỉ cần chuyện giao cho hắn làm về cơ bản không có vấn đề gì. Vì thế khi Vương Quốc Hoa tỏ ý muốn động Tần Đại Hà, Tằng Trạch Quang không nghi ngờ hắn làm loạn, nhất định sẽ không đánh trận nếu không chắc thắng.
- Bố Tần Đại Hà mở một công ty vật liệu xây dựng nghe nói kinh doanh rất tốt. Tôi dự định ra tay từ sổ sách của phòng chiêu thương, tôi tin rằng dưới mông hắn nhất định có thứ bẩn thỉu.
Vương Quốc Hoa tự tin nói nhưng giọng điệu cũng lộ ra một tia tàn nhẫn. Tằng Trạch Quang nghe xong khá hài lòng. Đây mới là Vương Quốc Hoa y muốn thấy, một người luôn ôn hòa sẽ không khống chế được cục diện.
Vương Quốc Hoa vừa về đến văn phòng ủy ban không lâu, lái xe Lão Lý đã đi lên nhỏ giọng nói:
- Chuyện ở phòng chiêu thương đã truyền khắp trụ sở, có mấy người hỏi tôi …
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không cần để ý bọn họ.
Lúc này Ngô Khinh Vũ cầm bình nước sôi lên vừa vặn nghe được lời của Lão Lý. Ngô Khinh Vũ đứng lại vểnh tai lên, không ngờ Vương Quốc Hoa ở trong không có phản ứng gì, Lão Lý đi ra thấy Ngô Khinh Vũ như vậy không khỏi cười lạnh một tiếng. Ngô Khinh Vũ luống cuống vội vàng đi vào rót nước rồi đi ngay.
- Bác Lý, tôi vừa lúc tới, không phải cố ý.
Ngô Khinh Vũ đuổi theo Lão Lý nhỏ giọng nói. Lúc này chồng Ngô Khinh Vũ – Lam Hâm Phú đang bị vứt ra rìa nên cô không dám dễ dàng đắc tội với người.
Lão Lý lấy khăn lau xe, không thèm để ý đến cô ta. Ngô Khinh Vũ thấy thế không khỏi lo lắng, việc này Lão Lý nhất định sẽ báo cáo. Lái xe không phải toàn như vậy sao. Chồng mình làm ở phòng tiếp dân huyện ủy, trợ lý Vương trước từng là thư ký của bí thư Tằng, mình nên làm gì giờ?
Con người khi nghĩ biện pháp cứu mình thường có sức tưởng tượng rất phong phú. Ngô Khinh Vũ nhân lúc không ai chú ý liền chuồn ra cửa sau chạy tới phòng tiếp dân.
Lam Hâm Phú bị đẩy sang làm trưởng phòng tiếp dân, cấp bậc không đổi nhưng đãi ngộ khác hẳn nhau. Nhất là ở phóng tiếp dân toàn tiếp chuyện kiện tụng nên chẳng ai muốn đến đây cả.
- Lão Lam, ra đây một chút.
Lam Hâm Phú nghe vợ gọi nhìn vậy có chút khó chịu nhưng thấy vợ lo lắng như vậy nên vẫn đi theo Ngô Khinh Vũ tới một gốc cây. Nghe xong Ngô Khinh Vũ nói, Lam Hâm Phú không cho là đúng:
- Lo quá rồi, một trợ lý chủ tịch ngay cả em là nhân viên bình thường cũng không tha thứ thì hắn còn làm quan gì chứ?
- Hồ đồ, em lo cho mình sao? Em là phụ nữ thì làm gì chẳng được. Em không phải lo cho anh sao? Mấy ngày nay anh gầy đi bao nhiêu rồi. Anh đã gặp bí thư quận ủy mới tới chưa?
- Bí thư quận ủy mới tới ư? Anh đúng là muốn gặp nhưng phải có lý do chứ?
Nói tới đây Lam Hâm Phú đột nhiên giơ tay ra hiệu vợ im miệng. Y đảo đảo mắt một lúc mới nói.
- Em nói một chút chuyện của trợ lý Vương bên kia, anh suy nghĩ chút.
Ngô Khinh Vũ nói hết việc mình biết ra, mặc kệ có bóng hay không thì cứ nói ra hết là đủ. Lam Hâm Phú rất kiên nhẫn nghe hết, cuối cùng xua tay nói:
- Em về đi, đừng để người khác thấy.
Ngô Khinh Vũ biết chồng mình là người có chủ kiến, đừng nhìn bình thường mềm yếu nhưng nếu quyết định việc gì rất khó thay đổi.
Lam Hâm Phú về văn phòng, y cẩn thận tìm tài liệu mình cần. Cầm trong tay xem một chút, xác nhận không sai, Lam Hâm Phú kẹp vào nách đi ra ngoài. Dọc theo đường đi gặp người trong cơ quan Lam Hâm Phú đều tươi cười chào đón. Thấy người kia đi xa, Ngô Khinh Vũ đột nhiên đổi sắc, bước nhanh về phía Quận ủy.
Chuyện của Vương Quốc Hoa gặp ở phòng chiêu thương rất nhanh truyền ra, lời Ngô Khinh Vũ nói chưa chắc đều là sự thật nhưng không ảnh hưởng đến kết luận của Lam Hâm Phú. Thư ký của bí thư Tằng ngày xưa gặp chuyện không hay ở bên ủy ban, theo bình thường thì tân bí thư Tằng Trạch Quang nhất định cần dùng người của mình. Làm như thế nào để thành người của bí thư Tằng?
Câu trả lời chính là đầu danh trạng.
Ngô Khinh Vũ nói cũng nhắc nhở Lam Hâm Phú. Chủ nhiệm Khu khai phát Ngô Bản Lập và trưởng phòng chiêu thương Tần Đại Hà là anh em cọc chèo, hai người lấy hai chị em ruột, ông bố vợ mở một công ty vật liệu xây dựng, kinh doanh tốt, tiền kiếm được không ít. Không thấy Tần Đại Hà cùng Ngô Bản Lập cũng dùng điện thoại di động sao? Nếu nói trong đó không có vấn đề thì đánh chết Lam Hâm Phú cũng không tin.
Vừa lúc mấy hôm trước có người gửi đơn tố cáo nạc danh, nội dung là Ngô Bản Lập lợi dụng quyền lực giúp đỡ bố vợ. Khu khai phát xây dựng đều do bố vợ hắn cung cấp vật liệu xây dựng là chính. Tần Đại Hà không phải muốn gây khó dễ trợ lý Vương sao? Ông xử mày với bố vợ mày luôn. Cái này bí thư Tằng nhất định sẽ muốn thấy, sẽ vui vẻ. Vậy không phải mình có hy vọng thành người của bí thư Tằng sao?
- Thư ký Lưu, tôi là Lam Hâm Phú ở phòng tiếp dân, bí thư Tằng có đang bận không?
Xuất hiện trước cửa văn phòng bí thư, đây là người đầu tiên xuất hiện ở phòng Tằng Trạch Quang ngoài chánh văn phòng Quận ủy và Vương Quốc Hoa.
Lưu Đông Phàm kế thừa thói quen khiêm tốn của Vương Quốc Hoa, y cười ha hả đứng lên nói:
- Có việc gì vậy? Mời anh ngồi một chút, bí thư Tằng đang gọi điện.
Lam Hâm Phú mừng như điên, không ngờ thư ký của bí thư Tằng dễ nói chuyện như vậy, mình đến quá kịp lúc. Về phải khen vợ mới được, không phải do vợ nói thì mình đúng là không biết lấy cớ gì đến gặp lãnh đạo.
Lam Hâm Phú ngồi chờ một lát, bên trong cuối cùng truyền ra giọng của Tằng Trạch Quang:
- Đông Phàm, ai đến vậy?
Lưu Đông Phàm nói vào trong:
- Trưởng phòng Lam – phòng tiếp dân.
- Ừ, bảo anh ta vào.
Lam Hâm Phú hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, y còn hơi khom lưng một chút. Trên thực tế ở trụ sở này thấy lãnh đạo anh nhất định sẽ có động tác này.
- Bí thư Tằng.
Lam Hâm Phú vào mới chào, thái độ coi như thích hợp, không quá mức nịnh bợ. Nhìn từ lá rụng là biết mùa thu tới, từ thư ký có thể thấy được tác phong của lãnh đạo. Lưu Đông Phàm thân thiện chẳng khác gì nhắc Lam Hâm Phú rằng bí thư Tằng cũng thân thiện, loại lãnh đạo này thường không thích người quá nịnh bợ.
Đương nhiên lúc cần nịnh thì Lam Hâm Phú cũng biết làm như thế nào.
- Ồ có việc gì thế? Trưởng phòng Lam, hút thuốc không? Trên bàn có, anh tự lấy hút.
Thái độ Tằng Trạch Quang rất bình thường giống như gặp khách. Lãnh đạo càng như vậy, nhân viên phải biết nên làm gì, điểm này Lam Hâm Phú cũng biết.
Không lấy thuốc, cũng không ngồi xuống, Lam Hâm Phú vẫn đứng mà nói:
- Ngài mới nhận chức, tôi tới làm ngài thêm phiền.
Tằng Trạch Quang lạnh nhạt nói:
- Cũng là vì công việc mà, có chuyện gì nói đi.
Cẩn thận đặt tài liệu lên bàn, Lam Hâm Phú cẩn thận nói:
- Có quần chúng kiện chủ nhiệm Khu khai phát Ngô Bản Lập, lẽ ra tài liệu lạc danh tôi không nên báo cáo nhưng Khu khai phát là đầu tàu phát triển kinh tế của quận ta, chủ tịch Lý vẫn rất coi trọng, quận hàng năm đầu tư không ít vào Khu khai phát. Phòng tiếp dân nhận được nhiều đơn kiện nên không dám chậm trễ. Vì thế tôi đến xin chỉ thị của ngài, xem nên xử lý như thế nào.
Tằng Trạch Quang im lặng nhìn Lam Hâm Phú không nói gì, nhìn đến khi Lam Hâm Phú bắt đầu đổ mồ hôi y mới rời mắt thản nhiên nói:
- Để đó, anh xuống đi.
Lam Hâm Phú thất vọng xoay người đột nhiên Tằng Trạch Quang nói:
- Anh là Lam Hâm Phú hả?