Kết quả là bí thư Mẫn thích sang Ban tổ chức cán bộ, đây coi như là để nhìn cho đã mắt vì ở nhà bị vợ theo dõi sát.
Một lần nữa được thể hiện trước mặt Vương Quốc Hoa, Tiết Mỹ Liên đương nhiên là vui vẻ. Sau khi được chức phó trưởng phòng, Tiết Mỹ Liên càng thêm nhiệt tình, bất cứ tin tức tình báo nào ở thị ủy cô đều muốn thu gom chờ cơ hội báo cáo với lãnh đạo.
Tiết Mỹ Liên tuy có danh tiếng không tốt nhưng lại có quan hệ rất tốt bên trong thị ủy, tính cách cô hơi sởi lởi nên ít người đề phòng. Người như vậy người khác có thể coi thường cô nhưng không đề phòng cô.
Về lại phòng làm việc, Tiết Mỹ Liên liền khoe với đồng nghiệp khoe, nói gì mà bí thư thưởng thưc năng lực làm việc của mình. Nói như vậy ở trong thị ủy cũng là có căn cứ. đương nhiên nhiều người ban đầu thầm nghĩ Tiết Mỹ Liên có quan hệ mờ ám kia với Vương Quốc Hoa, chẳng qua khả năng này nhanh chóng bị loại trừ vì Vương Quốc Hoa mới đến Thiết Châu được vài hôm.
Sáng hôm sau vừa tới giờ làm không lâu một mỹ nữ ăn mặc thời thượng xuất hiện. Người phụ nữ hơi có kiến thức có thể kết luận đồ trên người phụ nữ này đừng nói là ở thị xã, ngay trên tỉnh chưa chắc đã mua được.
Cô gái đi giày cao gót tiến vào phòng bảo vệ hỏi:
- Xin hỏi văn phòng Vương Quốc Hoa ở tầng mấy?
Bảo vệ đầu tiên không có phản ứng, cô ả này rất đẹp, mùi nước hoa cực thơm. So với cô thì phụ nữ ở trong trụ sở có thể vứt vào một xó.
- Hả, Vương Quốc Hoa, cô hỏi bí thư thị ủy ư? Văn phòng ở tầng năm, rất dễ tìm.
Bảo vệ theo bản năng nói rồi trực tiếp cho vào. Y còn chưa kịp định thần thì lát sau một xe chạy tới, cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt một người phụ nữ.
- Anh bảo vệ, nếu được cho xe tôi vào, tôi là bạn của Bí thư Vương.
Người phụ nữ vừa nãy đủ đẹp, vấn đề là người phụ nữ phía sau còn đẹp hơn một bậc. Hơn nữa mặc dù ngồi ở trên xe nhưng vẻ đẫy đà của cô làm người ta phải thèm khát.
- Hả, được.
Bảo vệ lại thất thần, mắt đảo đảo nhìn quanh.
Hai mỹ nữ đến cách nhau có vài phút, đều tìm Bí thư Vương, vấn đề này không phải trọng điểm, trọng điể chính là mỹ nữ ở trụ sở thị ủy không đáng bằng ngón tay út so với người ta.
Hoàng Nhàn kéo vali rất thong dong đi qua sân lên lầu còn thuận tay túm một tên đi ngang đường.
- Anh bạn đẹp trai giúp một chút, tôi không kéo được.
Cậu thanh niên đỏ mặt vội vàng xách vali giúp cô, lên đến tầng năm mới ý thức được người phụ nữ này tìm bí thư.
Cậu ta còn thầm cao hứng có lẽ có thể được gặp mặt bí thư, ai ngờ qua phòng thư ký thì bị Thang Hoa chặn lại.
- Làm gì thế? Cậu không phải ở phòng Tổng hợp sao?
Hoàng Nhàn cười cười lấy một bao thuốc trong túi ra đưa cho cậu thanh niên kia.
- Cảm ơn.
Cậu thanh niên vô thức nhận thuốc, lúc tỉnh táo định từ chối thì Hoàng Nhàn đã quay đầu lại nói với Thang Hoa:
- Tôi tìm Vương Quốc Hoa, ừ, cũng là bí thư của các anh.
Thang Hoa nhìn Hoàng Nhàn từ trên xuống dưới, y do dự một chút rồi nói với cậu thanh niên kia.
- Cậu xuống đi.
Đuổi người xong, Thang Hoa nói:
- Chị đi theo tôi.
Thang Hoa tuy trước đó không có cấp bậc gì ở thị ủy nhưng lúc đi học giỏi thơ văn, cũng là một nhân vật có nhiều bạn gái thích. Vấn đề là thứ này không thể nào giúp được y lúc công tác, có khi còn lại thành vướng bận. Vào thị ủy sau vài năm chìm nổi khiến y về cơ bản hoàn thành lột xác. Từ một thanh niên nhiệt huyết trở thành ngòi bút số một của phòng Tổng hợp văn phòng thị ủy. Cũng là do số mệnh, y đã làm không ít bản thảo cho nguyên bí thư, chẳng qua công lao tính trên người lãnh đạo. Hôm nay đổi bí thư, Từ Diệu Quốc xuất phát từ góc độ công việc nên chọn Thang Hoa, coi như cho Thang Hoa cơ hội phát triển.
Thang Hoa biết cơ hội này là rất hiếm có cho nên y vô cùng nghiêm túc nắm bắt cơ hội. Ai ngờ ngày đầu đi làm đã gặp việc này.
Vương Quốc Hoa đang đọc sách, thời gian rảnh gần đây hắn đều đọc.
- Quốc Hoa.
Không đợi Thang Hoa thông báo, Hoàng Nhàn đã mở miệng nói trước. Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Em thật sự đến à, sao nhanh vậy?
Thang Hoa biết ý lui ra, may mà mình không cản lại. Y về văn phòng ngồi chưa ấm chỗ thì một người phụ nữ hại nước hại dân khác xuất hiện trước mặt hắn.
- Chào anh, bí thư các anh có đây không?
Thang Hoa đầu tiên nghĩ là đâm xe rồi, một người vừa vào, bây giờ lại người nữa.
Nhưng vẻ mặt người phụ nữ này rất thân thiện, đẹp hơn người vừa rồi, ăn mặc, trang điểm cũng không kém gì.
- Chị chờ chút.
Thang Hoa vội vàng đứng lên ai ngờ người phụ nữ kia đã nói:
- Tôi tự vào, tôi quen với bí thư của anh, không cần thông báo.
Vừa nói cô đã đi tới, Thang Hoa cố đưa tay lại gọi nhưng không dám lớn tiếng. Hắn mặt mày nhăn nhó theo sau, trong lòng cũng lo lắng không biết có bị bí thư phê bình không.
Vương Quốc Hoa đang đi pha trà cho Hoàng Nhàn không ngờ cửa tối sầm, hắn ngẩng đầu lên thấy là Lưu Linh.
- A, sao em cũng tới.
Vương Quốc Hoa nói chữ cũng làm Hoàng Nhàn cảnh giác, cô đưa mắt nhìn Lưu Linh.
- Bí thư …
Thang Hoa lo lắng nói tới đây đã bị Vương Quốc Hoa chặn lại.
- Không có chuyện của cậu, ra ngoài làm việc đi.
Lưu Linh không thèm để ý đến sự cảnh giác của Hoàng Nhàn. Có thể tạo thành uy hiếp đối với cô chỉ có Sở Sở, người phụ nữ này có đáng gì.
Chẳng qua Lưu Linh vẫn thấy ghen đôi chút. Cô vào nói:
- Công ty bố em có một công trình ở tỉnh Đông Hải, em đến tỉnh Đông Hải đã được một thời gian.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu:
- Bố em?
Lưu Linh gật đầu nói:
- Có chuyện một hai câu không thể nói rõ, sau sẽ nói với anh.
Hoàng Nhàn thấy ngay hai người thân thiết hơn mình, cô cũng ghen.
- Ngồi đi, anh lấy nước cho em.
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh giống như hai người phụ nữ cùng xuất hiện không có gì quan trọng. Nói xong hắn rót cho hai cô rồi nói với Thang Hoa ở phòng bên.
- Tiểu Hoa, cậu đến khách sạn tốt tốt của thị xã đặt hai phòng, hai vị này đều là bà chủ lớn đó.
Thang Hoa không đi ngay mà giải thích:
- Bí thư, có nên thông báo với trưởng ban thư ký không, tôi vừa tiếp nhận công việc nên chưa quen việc này.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Thang Hoa rời đi. Hắn quay đầu lại nói với hai người phụ nữ:
- Hai em chắc chưa gặp mặt bao giờ, làm quen chút đi.
- Hoàng Nhàn từ Việt Châu tới, làm xuất nhập khẩu.
Hoàng Nhàn chủ động đưa tay, Lưu Linh bắt tay:
- Lưu Linh, bạn học hồi đại học với Vương Quốc Hoa, làm khá phức tạp.
Vương Quốc Hoa ở bên cười nói:
- Đây coi như làm quen, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau đó.
Vương Quốc Hoa nói vậy bị hai cô đều trừng mắt nhìn, đương nhiên sức sát thương không quá lớn vì da mặt Vương Quốc Hoa vốn dầy.
Từ Diệu Quốc rất nhanh tới nơi.
- Bí thư, tôi tới.
Từ Diệu Quốc không nhìn quá kỹ hai người phụ nữ. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đây đều là hai bà chủ lớn, có đến hơn trăm triệu. Tối anh mời hai cô ấy dùng cơm.
Từ Diệu Quốc cười nói:
- Bí thư, lão Trịnh tối qua có việc gấp lên tỉnh, y một lần nữa tỏ vẻ nói hôm nay muốn mời ngài. Tối qua nhà tôi có chút chuyện nên quên không báo với ngài.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Vậy tối nay do lão Trịnh mời, hai vị này sẽ ở vài ngày, anh bố trí một chút.
Từ Diệu Quốc thở dài một tiếng.
- Sao, hai vị gần đây thế nào?
Vương Quốc Hoa cười lấy thuốc ra, Hoàng Nhàn giành châm cho hắn. Lưu Linh ở bên cười nói:
- Còn có thể thế nào chứ, anh vẫn ổn chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Anh cũng vậy, ở đâu chẳng là công tác.