Mục lục
Phù Diêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, sự quyết đoán của Lâm Tĩnh đã có tăng lên nhưng không nhiều. Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà Lâm Tĩnh không nắm lấy.

Người thứ hai đứng lên rời đi chính là Miêu Vân Đông. Hành vi của Lâm Tĩnh đã kéo hắn về từ chỗ chết. Lâm Tĩnh không tiếp tục truy cứu có nghĩa không muốn mở rộng tình hình. Miêu Vân Đông vội vàng đuổi theo Lâm Tĩnh, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Bí thư Lâm, tôi có chút chuyện muốn báo cáo với ngài.

Lâm Tĩnh đứng lại, ôn hòa nhìn thoáng qua Miêu Vân Đông:
- An cơm đã, ăn xong rồi nói tiếp.

Miêu Vân Đông không khống chế được cơn vui mừng trong lòng mình, chuyện đang phát triển theo phương hướng tốt.

Ngôn Bá Thân băng bó xong xuất hiện ở lầu chờ Vương Quốc Hoa. Cũng chờ còn có Mạnh Vũ Vi. Trước mặt bao người, cô nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Vương, bí thư Lâm không có hứng thú nên bảo các đồng chí ăn cơm trước.

Mạnh Vũ Vi lắc lắc cặp mông mà đàn ông đều ham muốn chạm vào, phụ nữ thì ghen ghét rời đi. Câu Mạnh Vũ Vi nói mọi người đều nghe thấy. bí thư Lâm không ăn cùng mọi người, chắc là ở lại nói chuyện với Miêu Vân Đông.

- Chủ tịch quận, mọi người đang chờ.
Vương Quốc Hoa đứng đó nhìn theo Mạnh Vũ Vi, Đặng Ngâm đi lên nhỏ giọng nói.

- Các anh đi trước, tôi có chút chuyện cần xử lý.
Vương Quốc Hoa mở miệng nói như vậy, mọi người sẽ không dây dưa. Lý Quốc Quang đi ở cười cười cười hì hì đưa điếu thuốc tới.
- Làm rất đẹp.

Vương Quốc Hoa cầm nhưng không châm. Ánh mắt nhìn vào điếu thuốc như đang suy nghĩ gì đó. Lý Quốc Quang thở dài một tiếng nói tiếp.
- Chủ tịch, tôi nghĩ anh nên điều chỉnh phân công công việc một chút, bên mảng bảo vệ môi trường tôi thật sự quản lý không tốt.

- Để sau đi.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi đi.
- Ngôn Bá Thân, anh tới văn phòng tôi.

Trong một khách sạn năm sao trên tỉnh, Sở Sở đang ngồi nói chuyện với Thủy Trung Lăng cùng một người đàn ông trung niên xin lỗi một tiếng cầm máy nghe điện:
- Chú lại kêu oan với chị sao?

Lý Quốc Quang đoán ra vẻ mặt Sở Sở lúc này là như thế nào, hắn vội vàng giải thích.
- Kêu oan, em đâu dám. Chỉ là báo cáo với chị một chút. Chuyện chị bảo em đã làm.

- Biết rồi.
Sở Sở dập máy xoay người không nhịn được cười một tiếng. Sở Diễn đang nói chuyện với Thủy Trung Lăng không khỏi giật mình, cô cháu gái này hiếm khi nở nụ cười. Mà nghiên cứu đầy quyến rũ kia không phải cười cho mình thấy.

- Nghe điện của ai thế?
Thủy Trung Lăng cười nói. Năm tháng gần như không lưu lại dấu vết gì trên khuôn mặt cô. Sở Sở khôi phục vẻ mặt bình thường, ngồi xuống nói:
- Một người bạn.

- Sở Sở, chuyện bố cháu nói, cháu thấy có được không?
Sở Diễn có chút hy vọng nhìn tới, Sở Sở xoay mặt sang bên không thèm nhìn.
- Chuyện kia cháu sẽ không nói với hắn. Hắn bây giờ đã là chủ tịch quận, tập đoàn ở Hongkong cũng chỉ là cấp huyện, còn là đãi ngộ. Mấy người nói xem cháu nên làm như thế nào?

- Không phải đã nói có thể cho cổ phần sao?
Thủy Trung Lăng cười cười liếc nhìn Sở Sở.
Sở Sở biết ý Thủy Trung Lăng là gì. Cô cười khổ một tiếng nói.
- Tiền của hắn bây giờ phải dùng trăm triệu để tính, mà còn là Usd.

Thủy Trung Lăng không nói gì mà chỉ mỉm cười với Sở Sở. Sở Sở bất đắc dĩ đành gật đầu nói.
- Được, cháu đi gặp một lần, được hay không lại khác. Mệt rồi, đi nằm đã.

Thủy Trung Lăng có chút đau đầu, Sở Diễn ở đối diện ân cần nói.
- Chị dâu, mệt à?
Thủy Trung Lăng lắc đầu thở dài một tiếng.
- Công ty tài chính bên Hongkong tìm tổng giám đốc khác đi.

Nói tới công ty bên Hongkong, Sở Diễn có chút xấu hổ cúi đầu, Thủy Trung Lăng thấy hắn như vậy liền nói.
- Cả Hongkong đều lỗ, không phải mình chú. Dù là Vương Quốc Hoa vì quan hệ với Sở Sở mà đồng ý thì chị thấy cũng chưa chắc đã có thể thay đổi cục diện.

Thực ra Thủy Trung Lăng biết rõ nếu không phải lgtra mặt thì dù Sở Giang Thu điều tới địa phương cũng không được tốt. Cơn khủng hoảng tài chính làm cho mấy tỷ đầu tư mất sạch, việc này nếu xảy ra ở trong nước thì tìm một con dê thế mạng là được. Nhưng vấn đề là lão gia tử còn có thể sống tốt bao năm nữa? Sở Giang Thu có năng lực, có tài nhưng vấn đề là ở tính cách, thích nhìn chuyện một cách phức tạp, không nghe ý người khác.

Lúc ở tỉnh Sở Giang Thu cũng thấy được tài năng của Vương Quốc Hoa. Hứa Nam Hạ không nói, phát hiện Vương Quốc Hoa chính là y, đồng minh Lãnh Vũ cũng coi trọng Vương Quốc Hoa. Dù là phối hợp với Sở Giang Thu để điều Vương Quốc Hoa lên tỉnh nhưng Lãnh Vũ cũng đã nhiều lần tỏ vẻ không đồng ý.

Vấn đề là do tính cách của Sở Giang Thu, lần này có thể mở miệng ra cũng là do Thủy Trung Lăng hết lòng khuyên nhủ. Đương nhiên Thủy Trung Lăng không khó nhận ra chồng đã hối hận.

Sở Diễn kế thừa di truyền tốt đẹp của Sở gia, tướng mạo đường đường, thân hình cao to, đáng tiếc theo Thủy Trung Lăng thấy chỉ là hổ giấy. Thủy Trung Lăng vốn đã nói chuyện với Sở Giang Thu về việc đừng để Sở Diễn làm người phụ trách công ty tài chính bên Hongkong. Đáng tiêc Sở Giang Thu được điều tới địa phương, đang lúc đắc ý hơn nữa có thói quen dùng người thân nên không nghe theo. Kết quả mấy tỷ đầu tư mất sạch.

Cũng may Sở Giang Thu mặc dù rời khỏi công ty nhà nước xuống địa phương, tập đoàn kia vẫn nằm trong tay hắn nếu không đả kích lần này đủ để giết hắn.

- Chị, trách nhiệm lần này em sẽ gánh một mình, xin mời đại ca yên tâm.
Sở Diễn nói làm mí mắt Thủy Trung Lăng nhảy nhảy. Cô gật đầu nói.
- Được rồi, chú cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Anh chú cũng đã bố trí cho chú, chú nghỉ nửa năm chờ chuyện này yên đi rồi quay lại.

Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Sở Sở xuất hiện trước cửa phòng ngủ khoanh tay cười lạnh nói:
- Đi?
Trước mặt Thủy Trung Lăng, Sở Diễn không giấu cảm giác của mình.

- Ý của bố cháu chưa chắc đã muốn Vương Quốc Hoa rời địa phương tới Hongkong.
Thủy Trung Lăng cười cười đi tới đặt tay lên vai Sở Sở.

- Vô ích thôi, dì không biết hắn. Hắn rất có nguyên tắc, hơn nữa hắn dựa vào gì mà giúp ông ấy? Dì biết Du Phi Dương nói như thế nào với Du Khánh Dương không? Tự đi mà lau mông mình đi. Cháu không rõ Sở Diễn sao lại ngây thơ như vậy, không ngờ nghĩ tới để Du Khánh Dương ra mặt tìm Du Phi Dương, đây không phải là tự chuốc nhục vào người sao?

Thủy Trung Lăng hiểu rõ Sở Sở chỉ tán thành mãi lão gia tử chứ không thích ai ở Sở gia. Lúc trước cô bỏ kinh doanh bất động sản ở Thượng Hải về Bắc Kinh làm ở Ban tổ chức cán bộ trung ương cũng không muốn nhận an bài của Sở Giang Thu. Chỉ có ở vấn đề tình cảm thì Sở Sở mới thể hiện ra huyết mạch Sở gia. Đương nhiên tác dụng chủ yếu vẫn là lão gia tử. Vấn đề cuối cùng này Thủy Trung Lăng vẫn không thể hiểu rõ.

….

- Sao dễ dàng như vậy đã kéo Trịnh Quốc vào?
Vương Quốc Hoa quay lưng về phía Ngôn Bá Thân, giọng khá lạnh nhạt. Trịnh Quốc không phải trẻ con, sao để bị túm cổ dễ như vậy? Giải thích duy nhất chính là trước đó Ngôn Bá Thân không báo cáo, lén làm việc.

Từ kết quả thì Ngôn Bá Thân làm rất đẹp nhưng Vương Quốc Hoa còn chưa chuẩn bị bắt Trịnh Quốc. Trước mặt mọi người nên hắn phải nhịn cơn tức, bây giờ chỉ có hai người nên hắn không cần nhịn.

- chủ tịch quận, ngài nghe tôi giải thích.
Ngôn Bá Thân lau mồ hôi, giọng nói của Vương Quốc Hoa quá lạnh lùng làm hắn cảm thấy tâm trạng của đối phương là gì.

- Tôi nếu không muốn nghe anh giải thích còn có thể để anh vào đây sao? Tôi có thể để anh chủ trì công việc công an quận cũng có thể để anh cút.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại đầy tức giận nói.

- Chủ tịch, chuyện này trước đó tôi không nắm chắc nên không báo cáo.
Ngôn Bá Thân cẩn thận nhìn tới, Vương Quốc Hoa lại xoay người sang bên, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

- Tối qua em vợ Trịnh Quốc nhờ một tên đại ca ăn cơm. Tôi vừa vặn thấy nên lưu tâm. Sau khi ăn xong, tên đại ca bị tôi bắt, giáo dục một phen. Ngài cũng biết tôi trước quản lý hình sợ nên có mấy nhân viên cũ khá nghe lời.

Ngôn Bá Thân cẩn thận nói, Vương Quốc Hoa quay đầu lại hừ một tiếng.
- Không cho phép lần sau.

Cuộc tọa đàm buổi chiều rất thành công, năm vị đại biểu trao đổi khá hài hòa. *** biểu công nhân đưa ra vài yêu cầu và được thỏa mãn ở trình độ nhất định. Mấy yêu cầu vô lý, đại biểu không dám nhắc tới.

Lúc đàm phán, trong căn phòng tốt nhất nhà khách quận ủy, Miêu Vân Đông đối mặt với Miêu Vân Đông và Vương Quốc Hoa. Ba người cứ thế ngồi như vậy, Miêu Vân Đông không nói gì.

Sau buổi trưa, vẻ mặt Miêu Vân Đông đã rất bình thường nhưng trong lòng cực khó chịu. Chuyện hôm nay nói đúng ra là do Trịnh Quốc vô năng, cũng có thể nói quá đen đủi. Ai ngờ Miêu Vân Đông đột nhiên tới như vậy, trước mặt bí thư thị ủy còn dám lá mặt lá trái sao được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK