- Ca, chúng ta vào thôi.
Hứa Phỉ Phỉ vừa nói vừa khoác tay Vương Quốc Hoa, cô trông rtn.
Có lẽ do các thứ đồ ở siêu thị không hợp ý, có lẽ do nguyên nhân gì đó nên Hứa Phỉ Phỉ đi dạo một vòng mà không mua được gì. Cô cũng chọn xem mấy cái nhưng không có cái nào hợp ý cả. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái hết hai tiếng mà không mua được quà. Hứa Phỉ Phỉ thật ra mua được mấy bộ quần áo, một chiếc cà vạt rồi ném hết cho Vương Quốc Hoa. Ra ngoài, Hứa Phỉ Phỉ trông rất không cam lòng.
- Chúng ta sang nơi khác.
Hứa Phỉ Phỉ rất vui vẻ nói.
Vương Quốc Hoa có chút nghi ngờ Hứa Phỉ Phỉ không phải đi mua quà mà bắt mình làm cửu vạn đi theo cô. Chẳng qua hắn hy vọng Hứa Phỉ Phỉ vui vẻ, cô muốn đi dạo thì hắn đi với cô. Thật lòng mà nói Vương Quốc Hoa coi Hứa Phỉ Phỉ như em gái.
Hứa Phỉ Phỉ rất vui vẻ khoác tay Vương Quốc Hoa tiếp tục đi quanh. Cô không phải muốn mua gì mà chỉ muốn đi dạo với hắn.
Một tiếng nữa trôi qua, Hứa Phỉ Phỉ hơi mệt. Cô thấy gần đó có nhà hàng Haagen-Dazs gần đó, cô liền nói:
- Em muốn ăn cái kia.
Tỉnh Nam Thiên lúc lạnh nhất cũng chỉ xuống tới bảy tám độ, hôm nay thời tiết tốt, mặt trời lên cao, Hứa Phỉ Phỉ đi một lúc mệt nên mũi bắt đầu xuất hiện giọt mồ hôi lấm tấm. Vương Quốc Hoa gật đầu, thực ra gật đầu hay không cũng không quan trọng bởi vì Hứa Phỉ Phỉ nói xong liền đi vào nhà hàng luôn.
Hứa Phỉ Phỉ gọi một chiếc xúc xích rồi quay đầu lại cười hì hì nói:
- Ca, em không mang tiền.
Vương Quốc Hoa ra ngoài có thói quen cầm ví theo vì vậy lấy ví ra thanh toán. Hứa Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh ăn. Vương Quốc Hoa nhìn quanh thấy có nhiều người nên nói một câu với Hứa Phỉ Phỉ, hắn ra ngoài hút thuốc.
Ngồi ngoài cửa hút hết nửa điếu thuốc, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Hứa Phỉ Phỉ.
- Bỏ tay ra, ca, mau lại đây.
Vương Quốc Hoa vội vàng chạy vào chỉ thấy ba tên thanh niên đang vây lấy Hứa Phỉ Phỉ, còn có một thằng cười hì hì cầm tay Hứa Phỉ Phỉ. Thằng này còn nói.
- Cưng, đi chơi với anh, muốn ăn gì, chơi gì cũng được.
Thằng bên cạnh cũng nói:
- Đại ca của anh đi BMW đó, đưa em đi hóng gió đảm bảo em vui vẻ.
Hứa Phỉ Phỉ thấy Vương Quốc Hoa vào, trên mặt vốn sợ liền lộ ra tia dũng khí, một tay bị tóm tay kia với đĩa đập mạnh vào thằng đang cầm tay cô.
Thằng này né sang nhưng không kịp, vai bị đập trúng.
- Con mẹ mày, dám đánh tao.
Thằng nay giơ tay định đánh Hứa Phỉ Phỉ.
Hứa Phỉ Phỉ thấy Vương Quốc Hoa nên đâu sợ hắn, cô cười lạnh một tiếng không giãy.
Vương Quốc Hoa chạy tới trước một bước, túm tay thằng kia bẻ ngoặt ra sau. Thằng kia kêu thảm ngửa đầu ra sau vô thức định giãy, Vương Quốc Hoa thuận thế đẩy mạnh tới, mặt đối phương đập vào bàn.
Vương Quốc Hoa thấy đối phương đông người nên không có ý nương tay. Nhân lúc hai thằng kia đang giật mình hoảng hốt, hắn giơ chân đạp vào bụng một thằng, thằng kia trúng chiêu lui ra sau năm sáu bước, ôm bụng quỳ xuống mặt đất.
Thằng còn lại càng sợ hơn, không biết nên làm như thế nào.
Vương Quốc Hoa không chịu dừng lại, đáng tiếc bàn ghế ở đây đặt cố định nên hắn không tìm được gì đánh bọn chúng.
Hứa Phỉ Phỉ vọt tới sau lưng Vương Quốc Hoa, cô kích động lớn tiếng nói:
- Ca, đánh chết bọn chúng đi.
- Đừng làm loạn, bố tôi là Lâm Củng.
Thằng không bị đánh sợ hãi kêu lên, Vương Quốc Hoa hơi giật mình, thằng kia tưởng có hiệu quả nên theo bản năng kêu lên.
- Bố tôi là bí thư thị ủy Việt Châu - Lâm Củng, anh đừng có động vào tôi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không những không dừng tay còn đấm mạnh tới đấm vào mặt.
Vương Quốc Hoa đánh xong có chút hưng phấn, cảm thấy đánh như vậy không đủ sướng tay. Chẳng qua hắn vẫn thôi vì dù sao có Hứa Phỉ Phỉ ở bên cạnh.
- Đi thôi.
Vương Quốc Hoa biết ở đây không nên ở lâu, hắn không phải sợ cho mình mà sợ nhiều người khiến Hứa Phỉ Phỉ bị thương.
Hai người đi ra, khách đều né tránh. Hắn ra tới cửa thì một người đàn ông chặn lại.
- Các người không thể cứ đi như vậy được, đồ hỏng hóc trong nhà hàng ai đền?
Vương Quốc Hoa nghe giọng điệu kiêu căng của đối phương, hắn thầm căm tức. Hắn chỉ vào ba thằng thanh niên vừa nãy.
- Tôi đang muốn hỏi anh em gái tôi bị ăn hiếp trong nhà hàng, bị lưu manh sàm sỡ mà nhà hàng sao không quản? Vừa nãy không thấy ai mà bây giờ lại nhảy ra là sao?
- Tôi mở cửa kinh doanh, ai cũng có thể vào. Các người gây rối có quan hệ gì với tôi. Anh làm hỏng đồ nhà hàng tôi, ảnh hưởng việc kinh doanh của tôi, phải bồi thường.
Người đàn ông trung niên không sợ, đằng sau còn có hai nhân viên cao to đứng.
Vương Quốc Hoa thoáng thấy Cao Thăng đang đi tới.
- Ha ha, bồi thường hả? Tôi sao cảm thyaas anh rất quen với mấy thằng kia?
Vương Quốc Hoa chỉ là đoán ai ngờ đối phương chột dạ.
- Đừng nói linh tinh, tôi không nhận ra bọn họ.
Vừa dứt câu thì một thằng thanh niên đã gào lên.
- Bưu ca, đánh chết bọn chúng đi, xảy ra chuyện tôi lo.
Thăng con của Lâm Củng cũng hét lên.
- Đánh chết chúng, tôi chịu trách nhiệm.
Hứa Phỉ Phỉ khẽ kêu lên:
- Bố tôi là Hứa Nam Hạ.
Cô có chút khẩn trương cầm chặt tay Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười nói với cô:
- Đừng khẩn trương em.
Vừa nói hắn vừa đưa tay ra hiệu cho Cao Thăng, Cao Thăng lặng lẽ đi lên một bước túm hai vai họ Bưu, đầu gối húc tới.
A, Bưu ca cản đường kêu thảm một tiếng.
- Mấy người bọn họ muốn tôi chết, cậu nói sao?
Vương Quốc Hoa cười cười hỏi Cao Thăng, Cao Thăng lạnh nhạt nói:
- Cho bọn chúng chết trước.
Hai thằng nhân viên sau lưng Bưu ca ngẩn ra, sau đó cùng hét lên, trong tay thêm cây gậy, nhân lúc Cao Thăng và Vương Quốc Hoa nói chuyện liền xông lên. Hứa Phỉ Phỉ thấy thế vội vàng kêu:
- Cẩn thận.
Cao Thăng như có mắt sau lưng, người hơi lui ra sau, đấm mạnh vào bụng một thằng.
Thằng còn lại đánh trượt gầm lên đánh tiếp, Cao Thăng vung tay đỡ côn, Cao Thăng trúng đòn mà như không có việc gì, sau đó đấm mạnh vào cằm đối phương. Cú đấm của Cao Thăng thì Vương Quốc Hoa không thể so sánh. Một thằng đàn ông nặng 80 cân bị bay lên khỏi mặt đất mười mấy phân, rơi xuống mặt đất không ngừng kêu thảm, mồm đầy máu.
- Cao Thăng, dừng đi, báo cảnh sát.
Vương Quốc Hoa cuối cùng do ngại thân phận nên kêu dừng lại.
- Vương ca yên tâm, tôi có chừng mực.
Cao Thăng còn định đánh tiếp, Vương Quốc Hoa cười khổ nói.
- Dừng lại, nếu làm tàn phế thì sao giờ?
Cao Thăng vậy mới thôi.
Cảnh sát tới rất nhanh, Vương Quốc Hoa còn chưa kịp báo cảnh sát thì người ở đây đã đoán.
Dẫn đội là một cảnh sát khoảng 30 tuổi, khách trong quán lúc này đã chạy hết, cả quán chỉ còn mấy người và mấy tên bị đánh, cùng với sáu bảy nhân viên nhà hàng không dám tiến lên.
Nhìn ba thằng thanh niên nằm trên mặt đất, mặt tên cảnh sát cầm đầu tái lại, không cần hiểu rõ tình hình đã hét lên với Vương Quốc Hoa:
- Người là bọn mày đánh hả? Dẫn đi.