Vương Quốc Hoa đành phải nói một cách chống chế, Sở lão nghe vậy không quá để ý mà chỉ cười nói:
- Cháu rất cẩn thận, ra tiếp khách đi, ông hơi mệt.
Vương Quốc Hoa và Sở Sở đi ra, Sở Sở nhỏ giọng nói.
- Ông nội năm đó lúc mới tham gia giải phóng thì rất phê bình việc quan chức và con cái quan chức được đối xử đặc biệt nên đắc tội không ít người. Hôm nay ông thuận miệng nói vấn đề này chắc là gần đây nghe được một ít lời đồn.
Sở Giang Thu thấy Vương Quốc Hoa và Sở Sở đi ra liền cười cười đi tới đưa một chiếc chìa khóa.
- Cho con, chìa khóa nhà mới, sau này đến Bắc Kinh cũng có chỗ đặt chân.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Sở Sở, thấy cô gật đầu, hắn nhận.
- Cảm ơn bố.
Sở Giang Thu cười rất tươi vì Vương Quốc Hoa đã thay đổi cách gọi. Nhìn ông cười như vậy, Vương Quốc Hoa có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc, chẳng qua giờ không thay đổi được gì.
Sở Giang Thu cho Sở Sở căn nhà theo kiểu tứ hợp viện, loại căn nhà này về sau sẽ tăng giá rất cao. Bây giờ thoạt nhìn nhà này có giá bình thường nhưng căn nhà lại ở ngay gần khu trung tâm nội thành Bắc Kinh.
Căn nhà đã được quét dọn qua, sau bữa tiệc Vương Quốc Hoa và Sở Sở tới đây. Nhìn đồ gỗ trong nhà theo kiểu giả cổ, nhìn bức tranh chữ treo trên tường, Vương Quốc Hoa vô thức nhíu mày.
Thủy Trung Lăng đưa hai người tới thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa như vậy liền có chút đắc ý nói.
- Bức tranh chữ trên tường là người khác tặng, lão Sở không biết là thật hay giả nên thuận tay treo ở đây.
Nghe thấy người khác tặng, Vương Quốc Hoa thật ra có thể xác định được bức tranh này là thật.
Sở Sở lúc này vừa cười vừa nói:
- Cái này sợ không phải là quà của người đơn giản?
Cô đây là nhắc Vương Quốc Hoa, Sở Sở liếc nhìn lướt qua Thủy Trung Lăng, Thủy Trung Lăng mặt không chút thay đổi nhưng thật ra Sở Giang Thu lại lên tiếng.
- Cần gì biết là ai tặng, cứ treo thấy đẹp là được.
Sở Sở cười cười không nói gì, cô chỉ muốn cho thấy mình không dễ bị lừa mà thôi. Sở Sở đã không nói, như vậy Vương Quốc Hoa cũng không tiện nói gì. Vì đây cũng là đồ hồi môn của Sở Sở.
Giường ngủ ở phòng chính là chiếc giường có màu gỗ cổ, Vương Quốc Hoa không hiểu đồ cổ, Thủy Trung Lăng ở bên cười nói.
- Do thống nhất của cả tòa nhà nên dì bảo người chuẩn bị chiếc giường như vậy.
Vương Quốc Hoa nếu như tìm hiểu đồ cổ nhất định sẽ biết chiếc giường này theo kiểu đời Minh.
Sở Sở thật ra biết một chút, cô mỉm cười nói với Thủy Trung Lăng.
- Cảm ơn dì, làm dì tốn kém rồi.
- Cháu thích là đủ rồi.
Sau đó Sở Sở mới nói với Vương Quốc Hoa, ngoài đồ dùng ở phòng khách, giường ở phòng ngủ, bức tranh trên tường ra thì tất cả đều là giả cổ.
- Đi đi, để hai đứa nó ở lại một mình.
Sở Giang Thu thở dài một tiếng, y rất bất đắc dĩ với Sở Sở, đánh mắng đều không được. Lúc còn bé chỉ cần hơi trừng mắt nhìn Sở Sở là sẽ bị lão gia tử rút thắt lưng đánh người.
Thủy Trung Lăng che miệng cười nhưng đột nhiên tái mặt đưa tay vịn tường che miệng vì buồn nôn. Sở Sở vội vàng đến hỏi thăm.
Đợi trong nhà chỉ còn có hai người, Sở Sở nói:
- Xem ra em sắp có em rồi. Năm đó Thủy Trung Lăng đồng ý với bố em là trước khi em kết hôn sẽ không có con. Trước kia em không cảm thấy gì, bây giờ mới biết là thua thiệt dì ấy.
Vương Quốc Hoa không ngờ còn có việc này, càng không ngờ sức chiến đấu của Sở Giang Thu còn tốt đến thế.
- Đúng là không dễ dàng.
Vương Quốc Hoa gật đầu, hai người ngồi xuống ghế, Sở Giang Thu bĩu môi nói:
- Đồ dùng trong nhà này ngồi không thoải mái gì. Lát em tìm phòng trống dọn hết sang rồi đổi lại đồ ngồi cho thoải mái.
Thế giới riêng của Vương Quốc Hoa và Sở Sở không kéo dài được quá lâu, thoáng cái bảo mẫu gõ cửa vào nói.
- Có khách tới.
Hai người đi ra thấy có khá nhiều người, Du Khánh Dương, Lệ Hổ, Chu Lạp Phong, Lý Quốc Quang, còn có Hứa Kiếp đang khoác tay một thằng tây. Vừa vào cửa Chu Lạp Phong đã lớn tiếng nói:
- Quốc Hoa, ông không được, kết hôn mà không mời chúng tôi đi uống một chén.
Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Lý Quốc Quang ở bên đã cười lạnh nói:
- Anh dù muốn cũng đủ tư cách sao. Chỗ của thủ trưởng, anh có tư cách vào sao? Tôi cũng phải đứng ngoài cửa năm trăm mét nhìn đó.
Bị đâm một câu như vậy, Chu Lạp Phong không tức mà còn cười ha hả:
- Nói cũng đúng, vì thế chúng ta mới tới đây mà. Quốc Hoa, hôm nay tôi mặc kệ, tôi cứ ở đây không đi, tối ông phải mời mọi người uống rượu.
Hai người tung hứng như đã bàn bạc trước.
- Hai người này muốn sống hay muốn chết, quà đâu.
Sở Sở ở bên lên tiếng, mọi người đều cười. Tính của Sở Sở thì đó chính là không nể mặt ai, hôm nay đồng ý nhận quà đã là ngoại lệ.
Vương Quốc Hoa không rõ Sở Sở nghĩ gì nhưng hắn có thể khẳng định Sở Sở đang muốn tạo một hoàn cảnh lấy vợ chồng hắn làm trung tâm để tạo ra các vòng tròn.
Mấy vị kia tặng quà khá đa dạng, Hứa Kiếp tặng một đôi vòng tai kim cương, viên kim cương lớn như thế nào thì cô ả không giải thích.
Lệ Hổ tặng một cặp vòng ngọc, nhìn qua là thấy là ngọc Phỉ thúy.
Chu Lạp Phong tặng một chiếc thẻ hội viên ở thẩm mỹ viện sang trọng nhất Bắc Kinh trong ba năm, giá trị bao nhiêu thì Vương Quốc Hoa không rõ. Dù sao Sở Sở vui vẻ cầm còn nói cảm ơn. Có lẽ đây là món quà Sở Sở thích nhất.
Lý Quốc Quang thật ra rất hào phòng ném một chiếc chìa khóa xe tới, một chiếc xe BMW biển quân đội. Du Khánh Dương đi lên cầm một chiếc phong bì to.
- Tôi chỉ góp một chút với Phi Dương, Phi Dương nói nó có chút chuyện ở Mỹ nên không về được, mấy ngày nữa cậu về quận Hồng Sam thì nó sẽ tới.
Hứa Kiếp đoạt lấy nói.
- Đưa xem nào, các người tặng gì mà trên đường chết sống không nói ra.
Hứa Kiếp mở ra nhìn thấy trong đó là chiếc chìa khóa cùng với giấy tờ sử dụng đất.
- Chết, một căn biệt thự sang trọng ở New York.
Hứa Kiếp gào lên.
Du Khánh Dương cười nói.
- Ý của Phi Dương chính là tuần trăng mặt của Vương Quốc Hoa nếu sang Mỹ thì sẽ do hắn đài thọ hết.
Sở Sở không quá hài lòng với món quà này, cô hời hợt nói.
- Nước Mỹ có gì hay chứ? Chẳng qua lúc đi công tác cũng có thể tới ở.
Vương Quốc Hoa nghe xong có chút xấu hổ, Sở Sở có lẽ là có ý gì đó. Thực tế mà nói Sở Sở không có mâu thuẫn gì với Du Phi Dương nhưng quan hệ giữa Sở Giang Thu và Hứa Nam Hạ chính là oan gia
- Cảm ơn Phi Dương, nếu tôi không muốn làm quan nữa thì tôi sẽ sang Mỹ, làm quan ở Trung Quốc quá mệt mỏi.
Vương Quốc Hoa nói một câu, Lệ Hổ ở bên cười nói.
- Làm quan có gì mệt chứ, quan trọng nhất là cậu muốn làm như thế nào.
Hứa Kiếp ở bên nói.
- Cũng đúng, ai khác làm chủ tịch quận thay Vương Quốc Hoa thì đều sẽ nhàn hơn anh ta.
Sở Sở cười cười mời mọi người ngồi xuống nói chuyện, đồng thời cũng gọi bảo mẫu đi lấy trà. Vương Quốc Hoa có chút lo lắng đi theo Sở Sở, hắn nhỏ giọng nói:
- Hình như không phải phong cách của em.
Sở Sở cười nói:
- Làm cho bọn họ xem, em nếu cười vui vẻ nhận quà củ Du gia, tin này truyền đi còn không tạo thành địa chấn ư?
Vương Quốc Hoa méo miệng.
Rượu và đồ ăn đều từ ngoài đưa tới, thực ra ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là Vương Quốc Hoa và Sở Sở trở thành trung tâm của vòng tròn này.
Trên bàn ăn mọi người nói chuyện khá tùy ý nhưng thực tế chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là nghe được chút mánh khóe. Mấy người Lý Quốc Quang về cũng là lúc lên đèn.
Sáng hôm sau ngủ dậy Sở Sở cười hì hì nói:
- Hôm nay còn phải đi vài nơi tặng quà gì gì đó, anh có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy đưa tay véo mũi cô.
- Sao, chê chồng em xấu, mất mặt à?
Sở Sở cười nói.
- Vậy cũng được, đi với em.
Nói là như vậy nhưng lúc ra ngoài Sở Sở kiểm tra Vương Quốc Hoa từ trên xuống dưới một lần rất kỹ.
Sở Sở tự mình lái xe, đến nơi Vương Quốc Hoa mới biết. Sở Sở làm ở Ban tổ chức cán bộ trung ương nhưng trong ban không nhiều người biết thân phận của cô, chỉ có vài lãnh đạo chủ yếu mà thôi. Sở Sở đi trước, Vương Quốc Hoa xách túi theo sau, gặp đồng nghiệp của Sở Sở liền phát quà.