Du Vân Vân ra mở cửa cười cười nói với Hứa Nam Hạ là Vương Quốc Hoa đang rán cá, Hứa Nam Hạ không nhịn được phì cười.
- Thằng bé này quá cẩn thận.
Mỗi người nhìn vấn đề ở góc độ khác nhau. Theo Du Vân Vân thấy thì đây là hiếu kính trưởng bối. Hứa Nam Hạ lại khác, ông cho rằng Vương Quốc Hoa đang thể hiện tâm tính.
Ăn cơm xong, Vương Quốc Hoa vào thư phòng với Hứa Nam Hạ. Hứa Nam Hạ ném cho hắn điếu thuốc.
- Bố cợ cháu làm gì vậy? Chú làm như thế nào còn cần hắn dạy sao?
Vương Quốc Hoa sớm có chuẩn bị nên cười khổ nói:
- Cái này không thể trách ông bố vợ, đều do vợ cháu nói ra từ trước.
Hứa Nam Hạ cười ha hả:
- Bảo sao, chú nói Sở Giang Thu sao lại hồ đồ như vậy. Chẳng qua cháu tiến hành trợ cấp giáo dục là tốt, sao trước đó không báo cáo?
- Việc này mới là thí điểm, cháu vốn định tiến hành toàn diện mới báo cáo.
- Ở chỗ chú đừng dùng lời này, chú có thể hiểu tâm trạng của cháu.
Hứa Nam Hạ không hề khách khí nói, Vương Quốc Hoa chỉ có thể cười cười một tiếng không nói gì.
- Coi trọng giáo dục, khẩu hiệu thì ai cũng có thể hô, chính thức làm được thì gần như không có ai, đây là hiện thực.
Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng, làm như thế nào xử lý việc này đúng là có chút đau đầu.
- Hứa thúc, cháu thấy quận Hồng Sam là trường hợp đặc biệt. Thu tài chính nửa đầu năm tăng gấp đôi so với cùng kỳ năm trước. Lần trợ cấp giáo dục này cũng được các công ty địa phương ủng hộ mạnh. Cho nên chuyện ở quận Hồng Sam chỉ có thể coi như là cục bộ, không quá thích hợp để tuyên truyền.
Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cháu có thể nghĩ như vậy là tốt. Bên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy cũng có lời nói như vậy. Đây là việc tốt, cần làm gì thì cứ làm, không cần phải băn khoăn.
Nguyên tắc chung cứ như vậy xác định. Theo Hứa Nam Hạ thấy nếu toàn tỉnh làm được như vậy là tốt, vấn đề là do tình hình kinh tế và bên ủy ban tỉnh không quá phối hợp.
Cơn phong ba nho nhỏ cứ như vậy qua đi. Vương Quốc Hoa ra khỏi Hứa gia mà có chút buồn bực. Đây là chuyện tốt mà sao mình lại làm như kẻ trộm, phải vội vàng lên tỉnh giải thích.
Vương Quốc Hoa đi, Du Vân Vân và Hứa Nam Hạ vẫn còn đang nói chuyện này.
- Không ngờ Quốc Hoa có thể làm việc này.
Hứa Nam Hạ nói như vậy cũng là có căn cứ. Thực tế khi Vương Quốc Hoa tiến hành trợ cấp giáo dục, Hứa Nam Hạ đã xác định Vương Quốc Hoa không có suy nghĩ gì khác.
Du Vân Vân cũng cười nói.
- Em sớm nói Quốc Hoa muốn làm việc thật.
Hứa Nam Hạ nở nụ cười coi như đây là hiểu lầm đẹp mắt, không phải vấn đề đầu óc. Ông đứng lên nói.
- Cá rán ngon.
…..
Cuộc phỏng vấn rất thuận lợi, lúc Vương Quốc Hoa về quận đi làm thì hai phóng viên một nam một nữ đã chờ ở cửa.
- Sao lại là cô?
Vương Quốc Hoa không ngờ được Mai Lộng Ảnh lại có ngày làm phóng viên.
- Sao không thể là tôi?
Mai Lộng Ảnh có chút đắc ý khi thấy hắn giật mình như vậy.
- Không nói không thể là cô, tôi chỉ tò mò sao cô lại trà trộn vào hàng ngũ cách mạng.
Vương Quốc Hoa dễ dàng nói câu trêu đùa. Nam phóng viên ở bên có chút tò mò nhìn hai người.
- Chủ tịch Vương quen Tiểu Mai ư? Vậy thì tốt quá, hôm qua lúc phỏng vấn phó chủ tịch Giản Hòa Phương nói đợi chủ tịch quận về.
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực thầm nghĩ Giản Hòa Phương này đúng là, mình có chuyên quyền độc đoán như vậy sao?
Mời hai người vào văn phòng, Vương Quốc Hoa nói.
- Tối qua tôi lên tỉn, lãnh đạo gọi không thể không đi nên làm ảnh hưởng đến hai vị phóng viên. Tối qua hai vị nghỉ có tốt không?
Mai Lộng Ảnh bĩu môi nói:
- Chúng tôi ngủ ngon nhưng anh tối qua lêu lổng ở đâu mà người toàn mùi thuốc?
Nam phóng viên giật mình vội vàng nháy mắt với Mai Lộng Ảnh. Y có chút xấu hổ vì nhân viên không biết tiến thối.
- Tôi thật ra muốn buông lỏng đi lêu lổng. Cô nghĩ làm chủ tịch quận là nhẹ nhàng sao? Có giỏi cô làm vài ngày xem, với lượng công việc của tôi thì đảm bảo cô không chịu nổi ba ngày.
Tên nam phóng viên dựng tai lặng lẽ bật máy ghi âm.
- Bình thường anh làm gì? Cho xem năng lực của anh nào.
- Hôm nay nếu hai người không tới thì nửa tiếng sau tôi chủ trì một hội nghị về xây dựng quảng trường trung tâm, chiều tiến hành nói chuyện với người giới công thương, tối về xử lý văn bản….
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa rót trà cho hai người.
- Chủ tịch Vương, anh nghĩ sao mà tiến hành trợ cấp giáo dục?
Đề tài quay về chuyện chính, Vương Quốc Hoa bỏ chén cười nói
- Việc này lúc đầu tôi chỉ nói ra tư tưởng, cụ thể do chủ tịch giản làm. Nói đến ý này thì tôi là con nhà nông thôn, nông dân rất khổ, lúc còn bé vì để tôi đi học mà nhà mổ lợn, thịt ngon bán ra lấy tiền. Hai năm nay kinh tế quận Hồng Sam phát triển, có đủ thực lực làm việc này. Bản thân tôi cho rằng quận Hồng Sam là trường hợp đặc biệt.
- Sao, chủ tịch Vương cho rằng mình làm đúng hay là gặp khó khăn gì?
Câu hỏi khá sắc sảo, nam phóng viên sao không biết Vương Quốc Hoa sẽ gặp áp lực và hậu quả như thế nào. Nếu Vương Quốc Hoa oán giận vài câu thì bài viết không phải càng hay sao?
- Khó khăn khẳng định là có, chủ yếu là do năng lực tài chính có hạn, hiện mới thí điểm ở các xã, hai năm nữa khi tài chính sung túc thì có thể phổ biến trong toàn quận.
Cả quá trình phỏng vấn không thu hoạch được gì, gần tiếng sau Mai Lộng Ảnh có chút oán giận nói.
- Vương Quốc Hoa, anh càng lúc càng giảo hoạt.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Trưa tôi mời khách…
Phóng viên vừa đi, Giản Hòa Phương đã đến.
- Chủ tịch, bí thư Trác hôm qua nói chuyện cả chiều, ngài sao có gần tiếng.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Mai chị dẫn phóng viên xuống, trọng điểm là thể hiện khó khăn của các em con nhà nông dân. Quốc gia vẫn còn khó khăn, sau này kinh tế phát triển thì quốc gia nhất định tăng cường đầu tư cho hệ thống giáo dục, chúng ta giờ là chẳng qua là làm theo lương tâm, không đáng để tuyên dương.
Giản Hòa Phương cẩn thận lui ra, bề ngoài Vương Quốc Hoa không có gì khác nhưng sau khi Nam Bình lên làm bí thư thị ủy thì đã xuất hiện lời đồn là chủ tịch Vương càng lúc càng uy nghiêm. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng mọi người, bản thân Vương Quốc Hoa không có giác ngộ này.
Giản Hòa Phương vừa đi, Mã Ngọc Cao lại tới, hắn cười hì hì chắp tay nói.
- Chủ tịch, chúc mừng ngài mới được.
Đây là người có ánh mắt rất chuẩn trong đám thân tín của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ bình tĩnh nói.
- Đừng có làm chân chó, còn kém xa mới được như vậy.
- Thực ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy ngài nếu lên thì tôi không mong thăng quan, chỉ mong được theo ngài là đủ.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói.
- Linh tinh, tôi không phải trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
- Bên ngoài có lời đồn nói là bí thư Nam dựa vào ngài mới lên chức được.
Mã Ngọc Cao nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ mà chỉ ồ một tiếng.
- Có việc, để sau nói chuyện.
Mã Ngọc Cao có chút thất vọng, chẳng qua tổng thể mà nói hắn cho rằng chủ tịch Vương khác lãnh đạo khác. Đi theo chủ tịch Vương thì chỉ cần chủ tịch Vương tiến bộ, mọi người sẽ được lợi.
Khách sạn Hoa Viên, ăn uống xong, Vương Quốc Hoa chuẩn bị về thì Mai Lộng Ảnh đột nhiên nói.
- Chủ tịch Vương, mọi người là bằng hữu, tôi có thể phỏng vấn riêng anh không?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, hắn gật đầu. Mai Lộng Ảnh cười nói.
- Cảm ơn, đến phòng tôi.
Đuổi người khác đi, Vương Quốc Hoa theo Mai Lộng Ảnh tới phòng. Mai Lộng Ảnh đi trước hôm nay mặc rất bình thường, quần jean, áo sơ mi.
Nếu như nói trước đối mặt với Mai Lộng Ảnh, Vương Quốc Hoa còn có suy nghĩ nhưng bây giờ hắn rất tự nhiên.
- Anh ngồi đi, tôi đi thay đồ, trong tủ có đồ uống.
Mai Lộng Ảnh bỏ lại một câu như vậy làm Vương Quốc Hoa nhớ lại vô số. lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở khách sạn, cũng là câu nói như vậy.
Có những ký ức rất ngoan cố, không chịu phôi phai. Vương Quốc Hoa theo thói quen lấy một non bia trong tủ lạnh uống.
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ, Mai Lộng Ảnh từ trong đi ra, cô mặc chiếc áo hai dây màu phấn nhạt lộ da thịt trắng nõn, cũng may còn có chiếc quần bên dưới.
- Ánh mắt của anh tố cáo anh đang có suy nghĩ dơ bẩn.
Mai Lộng Ảnh ngồi dối diện, gác chân không ngờ nói một câu như vậy. Bộ đồ này vừa vặn thể hiện sự đẹp mắt, đoan trang và quyến rũ của cô.