Thời gian trôi rất nhanh trong cơn ân ái, thứ hai phải đi làm nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không muốn. Bảo sao đám tham quan ô lại đều có tác phong xấu.
Sinh hoạt sa đọa khiến lưng khá đau. Vương Quốc Hoa phải thừa nhận sức hồi phục của phụ nữ rất mạnh.
Bữa sáng đã dọn trên bàn, còn có một tờ giấy viết:
- Bọn em đi làm.
Vương Quốc Hoa có chút mơ hồ không dám lái xe mà phải bắt taxi. Vào văn phòng hắn vừa lúc gặp được Tiểu Liên.
Một ly trà, một quyển sách, Vương Quốc Hoa bắt đầu cuộc sống ẩn cư như mọi ngày. Ở văn phòng nghiên cứu chính sách, Vương Quốc Hoa quả thật là rất quái lạ. Vấn đề là hắn bị đưa tới đây mà người đưa tới không ngờ là trưởng phòng nhân sự. Hiện tượng này mọi người không thể không nhìn ra. Không ai dám sai việc Vương Quốc Hoa, vì vậy kết quả chỉ là coi như không thấy, không hỏi, có hắn cũng không nhiều thêm, không có hắn cũng không ít đi.
Chưa hết giờ làm Vương Quốc Hoa đã chuồn đi. Hắn đến Bưu điện phát hiện chiếc Nokia có giá trên bốn ngàn, hắn liền gọi điện cho Du Phi Dương:
- Chuẩn bị hộ tôi hai chiếc điện thoại di động.
Du Phi Dương tự nhiên không vấn đề gì, còn nói:
- Tôi ở một mình tại biệt thự chán lắm, tối sang đây uống rượu.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi đi không ảnh hưởng đến cuộc sống phong lưu của ông sao?
Du Phi Dương nói:
- Ngủ trên giường với mấy ả thì có thể nhưng không có tiếng nói chung.
Dập máy Vương Quốc Hoa gọi điện tới đoàn kịch tỉnh tìm Liên Tuyết. Cô bé rất vui vẻ, nghe máy còn nhỏ giọng nói:
- Bại hoại, tìm em làm gì?
Cách gọi này là do Liên Tuyết kêu lên sau khi hưng phấn tới đỉnh, sau đó cô cứ thế gọi hắn.
- Không có gì, chỉ là hỏi một câu trưa ra ngoài ăn hay về nhà ăn?
- Chị nói ăn ở ngoài tốn kém lắm.
Liên Tuyết đáp nhanh, Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy anh sang nấu cơm trước.
Lúc hết giờ làm Liên Tuyết nói chuyện Vương Quốc Hoa gọi tới, Liên Mai thực ra có chút không dám đối mặt với em gái, cảm thấy giống như mình trộm gì của Liên Tuyết.
Về tới nhà mở cửa thấy đồ ăn đã được dọn ra làm hai chị em có chút giật mình. Đàn ông biết nấu cơm không nhiều lắm mà.
Vương Quốc Hoa đeo tạp dề trông khá buồn cười. Hắn đứng ở cửa nhà bếp, tay cầm muôi nói:
- Còn canh nữa thôi, xong ngay.
Hai chị em nhìn nhau, vẻ giật mình trong mắt càng nhiều hơn. Điểm khác nhau của chị em lại lộ ra, Liên Tuyết vui vẻ đi về phía bàn ăn nếm thử, Liên Mai lại vào bếp lấy bát giúp hắn.
- Sau này đừng nấu cơm, đàn ông xuống bếp không tốt. Ở quê bọn em truyền ra sẽ rất mất mặt, không dám ra đường gặp người.
Liên Mai nói khá nhỏ nhưng Vương Quốc Hoa nghe rõ.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Liên Mai bị nhìn đến xấu hổ. Trên người cô là chiếc váy màu trắng hôm qua. Hôm nay chị em đi làm làm tất cả phụ nữ trong qư giật mình, không ngừng hỏi mua ở đâu. Người nhìn ra nói bộ đồ này hơn ngàn lập tức làm xuất hiện vài lời đồn đại. Đối với việc này hai chị em không để trong lòng. Trước đây hai chị em ở qư nổi tiếng là người nghèo, gặp bao ánh mắt coi thường, hôm nay coi như được hãnh diện.
- Đừng nhìn em.
Liên Mai nhỏ giọng nói, trong lòng cô nghĩ tới ngày hôm qua hắn bảo mình làm một tư thế nhưng từ chối, tối có đáp ứng hắn không? Không được.
Vương Quốc Hoa nấu ăn khá ngon, Liên Tuyết không ngừng khen, cô không hề cảm thấy đàn ông nấu ăn có gì không đúng.
- Nơi này cách qư hơi xa, đi xe bus mất 20 phút, lát nữa hai em học lái xe đi.
Vương Quốc Hoa vừa ăn vừa nói. Liên Tuyết lộ vẻ vui mừng hưng phấn bỏ tay cầm tay Vương Quốc Hoa lắc lắc:
- Không cần mua xe đâu, xe dưới lầu để em đi là được rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đó là xe của huyện, còn phải trả. Hơn nữa phụ nữ đi Santana gì chứ?
- Xe đắt lắm, thôi ạ.
Liên Mai nói một câu, cô còn trừng mắt nhìn Liên Tuyết. Liên Tuyết hơi sợ chị nên có chút xấu hổ ngồi xuống ăn tiếp.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Anh cũng chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của hai chị em, thực ra ánh rất có lỗi.
Hai chị em nghe rõ ý của hắn, nói không thấy mất mát là nói dối. Nhân lúc Liên Tuyết đi rửa mặt, Liên Mai khẽ nói:
- Xe thì thôi ạ, ít nhất phải mấy trăm ngàn.
Vương Quốc Hoa không nhịn được đưa tay véo má cô.
- Yên tâm, tiền này là do anh kiếm được, không phải tham ô.
Vừa nói hắn lấy ra một chiếc phong bì, tiền chuẩn bị mua điện thoại di động cũng ở trong đó. Hắn nhét vào tay Liên Mai:
- Em cầm đi, tiền đi học lấy bằng lái.
Liên Mai đùn đẩy nhưng Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nên cô phải nhận.
Du Phi Dương lúc này gọi điện tới cho hắn.
- Ở đâu, đến lấy máy đi.
- Tôi tới ngay.
Bỏ máy, hắn hỏi Liên Mai:
- Có thể xin nghỉ không? Đưa bọn em đi đến chỗ bạn anh chơi.
Vương Quốc Hoa lo Du Phi Dương lại chuẩn bị phụ nữ gì đó cho mình nên quyết định mang chị em Liên Mai tới.
- Có thể ạ, gần đây bọn em cũng không bận.
Liên Tuyết đã vào nên trả lời thay cô chị. Cô cười hì hì đoạt điện thoại di động của Vương Quốc Hoa gọi cho Mộ Dung xin phép.
Du Phi Dương đứng ở bậc thang thấy hai chị em, hắn cười hì hì gọi:
- Hai em dâu.
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Anh lớn hơn chú một tháng đó.
Du Phi Dương nói:
- Có nghe thấy câu trước sau không, tôi có lần đầu trước ông.
Vương Quốc Hoa á khẩu, có hai chị em ở đây nên hắn chỉ có thể nhịn.
Thấy máy ở trên bàn, Vương Quốc Hoa không hề khách khí cầm lấy đưa mỗi cô một cái.
- Hai em cầm đi, không cần khách khí với nó.
Hai chị em có chút không tự tin nhìn nhau, Du Phi Dương cười nói:
- Đừng nghe Quốc Hoa nói linh tinh, thứ này không mất tiền đâu, Bưu điện biếu không ít, anh thuận tiện lấy hai cái.
Vương Quốc Hoa nhìn quanh biệt thự, hắn hơi động tâm một chút nên nói:
- Nơi này được đó, về tôi, ông tìm chỗ khác đi. Đúng, trước khi dọn nhớ dọn dẹp sạch sẽ, mấy thứ như giường đệm thì đổi mới, đồ điện để lại.
Người khác nói Du Phi Dương nhất định đánh người, nhưng Vương Quốc Hoa nói thì Du Phi Dương còn phải cười hì hì nói:
- Không được, tôi tìm người sửa lại một chút. Đúng, ở đây không xe không được, xe BMW trong sân thích thì lấy mà đi.
Hai chị em tưởng nghe lầm, Vương Quốc Hoa lại cười nói:
- Được, cho ông mặt mũi đó, lát ông tìm người sửa lại nhà cho tôi, có gì liên lạc với Liên Mai.
Du Phi Dương ra vẻ khổ sở nói:
- Thấy chưa, đây không thận trọng nhận lầm bạn.
Hai chị em cùng nở nụ cười, các cô vừa vui vừa sợ vì biết nơi đây về sau thuộc về mình.
- Phi Dương bất công, xe bên ngoài em đã xin mấy lần nhưng anh không cho.
Tiếng Mẫn Nguyệt từ trên lầu vang lên, giọng đầy sự ghen tuông. Vương Quốc Hoa nhìn cô thầm nghĩ không truyền tới tai Lãnh Hân. Chẳng qua hắn nghĩ truyền thì truyền, ông còn độc thân, ngủ với mấy người phụ nữ cũng ai quản được?
Mặt Du Phi Dương đổi ngay, hắn rất lạnh lùng nhìn Mẫn Nguyệt:
- Lời tôi nói cô coi như gió hả?
Mẫn Nguyệt sợ, cô ả cố nở nụ cười thật tươi đi tới ngồi xuống, dùng ngực cọ cọ vào vai Du Phi Dương:
- Tức à? Người ta đùa thôi mà.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể để bọn họ căng thẳng. Hắn trừng mắt nhìn Du Phi Dương:
- Ông làm gì đó? Không phải một chiếc xe thôi sao? Lát dẫn Mẫn Nguyệt đi mua cái mới.