Lãnh Vũ có chút nuối tiếc nhưng chỉ có thể để ở trong lòng. Có lẽ duyên phận của mình với Vương Quốc Hoa sẽ cắt đứt từ đây, đáng tiếc.
…..
Du Phi Dương chuyển nhà là chuyển ngay. Hắn gọi người tới mang các thứ càng mâng đi, sau đó công ty thi công cũng tới. Du Phi Dương gọi điện cho Vương Quốc Hoa, căn biệt thự này về sau dành cho chị em Liên Mai nên hắn gọi điện cho hai cô.
Nhưng ai ngờ hai cô đang tập nên không nghe điện. Vương Quốc Hoa đành phải lái xe tới đoàn kịch tỉnh hỏi một câu. Vừa xuống xe Vương Quốc Hoa thấy Mộ Dung đang chuẩn bị đi ra. Hai người nhìn nhau, Mộ Dung nở nụ cười nói:
- Bí thư Vương, sao lại có thời gian rảnh tới đây vậy?
Vương Quốc Hoa không muốn Mộ Dung biết chuyện của mình với chị em Liên Mai nên nói dối:
- Tôi tới xem kịch.
Gần đây chị em Liên Mai thay đổi không nhỏ, Mộ Dung thấy rõ và nghi nghi. Chẳng qua đó là cuộc sống riêng của người ta, cô không tiện nói. Cô chỉ nhắc là không nên ảnh hưởng tới công việc mà thôi.
Đột nhiên gặp Vương Quốc Hoa ở cổng, tâm trạng Mộ Dung khá phức tạp. Hắn nhỏ hơn mình mấy tuổi nhưng mỗi lần gặp tim cô lại đập rất mạnh. Mộ Dung không khó nghĩ ra Vương Quốc Hoa tại sao lại tìm tới đây. Nghĩ tới hai chị em Liên Mai do mình đẩy ra, Mộ Dung lại thấy phiền muộn. Một người phụ nữ muốn làm chuyện mình thích đúng là không dễ dàng. Mộ Dung chọn bảo vệ mình nên càng làm cho sự nghiệp của mình thêm khúc chiết.
Vương Quốc Hoa giúp Mộ Dung rất nhiều nhưng không đòi hỏi gì cả, Mộ Dung vẫn luôn suy nghĩ về điều này.
- Bí thư Vương muốn xem kịch lúc nào cũng được, chỉ sợ ngài bận thôi.
Nhớ đến vở kịch lần trước, Mộ Dung cười cười tìm đề tài để nói, nếu không cũng không thể cứ đứng tại đây mà.
- Vở diễn lần trước tôi không đến được, xin lỗi. Chẳng qua có thể tận mắt thấy phong thái trên sân khấu của trưởng đoàn Mộ Dung thì lần trước cũng không uổng công. Về phần bận rộn thì đã là chuyện quá khứ. Gần đây tôi được điều lên cơ quan nhàn hạ ở tỉnh thành.
Vương Quốc Hoa chỉ nói một câu khá tùy ý nhưng Mộ Dung lại động tâm. Cô vội vàng cười nói:
- Vậy thì tốt quá, cuối tuần đoàn có một vở diễn ở rạp hát này, ngài nhất định phải tới đó.
Vở diễn này Vương Quốc Hoa biết, diễn viên chính là chị em Liên Mai.
- Lần trước thấy trưởng đoàn Mộ Dung đóng vai nha hoàn rất chính xác, tôi vẫn nhớ như in. Nếu cuối tuần trưởng đoàn Mộ Dung cũng diễn thì tôi nhất định sẽ tới.
Vương Quốc Hoa nói câu này, Mộ Dung liền đưa động tác ra tay mời.
- Già rồi, bây giờ là thời của người trẻ.
Không có phụ nữ nào không thích được khen, Mộ Dung cũng không ngoại lệ. Tuy cô nói như vậy nhưng trong lòng lại rất vui.
- Ôi, đừng đứng đây nói chuyện, vào trong ngồi đi.
Lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn nói một câu xin lỗi sang bên nghe. Liên Mai bên kia nói:
- Ca, em vừa tập xong, có việc gì vậy?
Cách gọi này là của riêng Liên Mai, nguyên nhân là lúc cao trào cô thường nhỏ giọng rên rỉ “Ca… a” sau đó Vương Quốc Hoa trêu cô nên thành ra cách gọi như thế này.
- Anh đang ở ngoài cửa nói chuyện với trưởng đoàn Mộ Dung, có chút việc, em ra ngoài đi.
Vương Quốc Hoa không có ý giấu Mộ Dung, trong lòng Mộ Dung dấy lên cảm giác ghen tị. Cô nói:
- Nếu Bí thư Vương có việc thì lần sau nói chuyện, nhớ phải tới xem đó.
Vừa nói Mộ Dung vội vàng bắt tay rời đi như chạy trốn.
Liên Mai rất nhanh đã ra, thấy có mình Vương Quốc Hoa ở đây, cô không nhiều chuyện mà nhỏ giọng nói:
- Sao lại chạy tới đây?
Ý của Liên Mai là Vương Quốc Hoa đến đây sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hắn. Dù sao hắn ở trong chốn quan trường, lại còn là lãnh đạo nữa chứ.
Vương Quốc Hoa biết tâm tư của cô nhưng ngoài miệng vẫn trêu:
- Sao, em sợ bị ảnh hưởng à?
Mặt Liên Mai hơi tái lại, thấy rõ vẻ mặt của hắn thì cô lại đỏ lên. Cô nhỏ giọng nói:
- Tâm ý của em anh biết mà.
So sánh với Liên Tuyết, Liên Mai dịu dàng, ngoan hiền hơn nhiều, Vương Quốc Hoa thấy thế cũng không tiếp tục trêu cô nữa. Hắn cười nói:
- Biệt thự cần sửa lại, em nói với Liên Tuyết, hai chị em bàn xem. Anh cho em số điện thoại của công ty thi công, chỉ có việc này thôi.
- Vâng, em biết rồi.
Liên Mai ngoan ngoãn đáp lời. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cứ như vậy đi, anh có việc phải đi, tối cùng nhau ăn cơm.
Đưa tay chào tạm biệt, Vương Quốc Hoa vừa đi thì Liên Tuyết đã ra. Không thấy hắn đâu cô oán giận nói:
- Đúng là, không đợi người ta đến mà đã đi rồi.
Liên Mai cười nói:
- Tan làm về không phải gặp được sao?
Liên Tuyết nói:
- Khác mà, em muốn cho đám người ở trong đoàn thấy.
Liên Mai nghe xong khẽ nhíu mày nói:
- Tiểu Tuyết, chuyện của Ca em đừng để người trong đoàn biết là tốt nhất.
Mặt Liên Tuyết thoáng buồn, cô thầm nói:
- Là ý của hắn?
Liên Mai nghe xong lắc đầu, trong mắt hiện rõ một tia tiếc nuối.
- Không phải, là ý của chị. Nếu chuyện truyền ra sẽ ảnh hưởng đến hắn, em biết mà.
Liên Tuyết cúi đầu không nói chuyện.
….
Hang ổ khác của Du Phi Dương nằm trong nội thành, nghe nói thời mới thành lập đất nước thì đây là nơi ở của chuyên gia Liên Xô, Du Phi Dương thấy vị trí địa lý khá tốt, xung quanh có vài trường đại học. Hắn tìm quan hệ bỏ ra 50 ngàn mua được, sửa sang lại. Nơi này đã được sửa xong nếu không hắn đúng là không có chỗ mà ở.
- Nhớ lần trước ông đã nói là lái chiếc xe mui trần dừng trước cổng trường đại học là ối em chủ động lao vào không?
Du Phi Dương rất đắc ý lộ ra ý đồ xấu xa, Vương Quốc Hoa vung chân đá một cái:
- Chuyện đó chỉ có kẻ ăn chơi trác táng như ông mới làm được.
Du Phi Dương cười hì hì tránh sang bên:
- Ông tới vừa đúng lúc, anh họ tôi giới thiệu một người bạn tới, bảo tôi tiếp đón. Ra sân bay đón đi.
Thấy Vương Quốc Hoa đi xe Suv, Du Phi Dương trực tiếp chui lên xe cười nói:
- Dì quá bất công, xe này do cơ quan cấp cho dì không ngờ lại chuyển cho ông.
Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ cười nói:
- Nhà này có ba tầng, ông ở một mình không sợ sao?
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Bên Mẫn Nguyệt thì tôi đưa cho ả 300 ngàn, nghĩ cũng cảm thấy mình hơi cô đơn. Tôi phải tìm cô em xinh đẹp tới làm bảo mẫu, phụ nữ tạm thời không cần tìm một người cố định, nếu không nhịn được thì gọi điện là Mẫn Nguyệt tới ngay. Cô ả này mặc dù hơi âm độc nhưng trên giường rất được.
Đến sân bay, Vương Quốc Hoa vừa dừng xe thì điện thoại di động của Du Phi Dương đổ chuông. Du Phi Dương nghe xong cười nói:
- Tôi tới rồi, cứ như vậy đi, chờ chút, đừng dập máy.
Hai người xuống xe tới chỗ cửa ra, Du Phi Dương hỏi bên kia địa điểm rồi đi tới. Một thanh niên cách đó mười phút vẫy vẫy về phía này. Hai người đi lên, Du Phi Dương chủ động đưa tay ra.
- Có phải là Chu huynh không?
Thằng kia tuổi tương đương hai người, y cười hì hì nói:
- Du Phi Dương hả, tôi là Chu Lạp Phong.
Tên này làm Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương ngẩn ra, hai người nhìn nhau. Vương Quốc Hoa phản ứng khá nhanh, hắn đi lên nói:
- Tôi là Vương Quốc Hoa, hân hạnh.
Chu Lạp Phong thật ra biết tên mình khá lạ nên gãi đầu nói:
- Tên do bố tôi đặt, biết sao được.
Thấy tính Chu Lạp Phong khá dễ gần, Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa khá hài lòng. Chu Lạp Phong lúc này nói tiếp.
- Chờ chút, tôi không đi một mình, còn dẫn một tổ tới.